Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 301. Tài sản của nhà lão Vệ 2

Chương 301. Tài sản của nhà lão Vệ 2

Đỗ Hương nói về chuyện này cũng bày tỏ may mắn vô cùng, may mắn chị ấy gả vào nhà lão Tô, nêu không cuộc sống sau hôn nhân đúng là nổi hết cả da gà lên.

Chị ấy ở nhà chăm con thật ra cũng không dễ dàng, khi con còn nhỏ cũng thôi đi, uống sữa xong liền đi ngủ ngay, không phải ăn thì là ngủ nhưng đợi đến khi lớn hơn một chút là không được rồi.

Phải để ý kỹ hơn một chút, nếu không sẽ bò khắp nơi, không thì sao Tô Cảnh Văn lại làm một cái lan can nhỏ mang về nhốt thằng bé lại để chị ấy dễ dàng làm việc hơn cơ chứ.

Nhưng mà nói thật thì Đỗ Hương đối với cuộc sống sau hôn nhân của mình thật sự rất hài lòng.

Thời đại này rất hiếm có đôi vợ chồng son nào vừa mới kết hôn đã tự dọn riêng ra ngoài ở, điều kiện nhà ở trong Thành phố căng thẳng thế nào chắc cũng không cần phải nói nhiều, sau khi kết hôn chắc chắn phải ở cùng với nhau, ví dụ như cô bạn thân của chị ấy vậy.

Bạn thân chị ấy sau khi kết hôn đã ở cùng với cả gia đình cha mẹ chồng, kê một cái giường, sau đó dùng tấm rèm hay gì đó kéo lại là xong rồi.

Nhưng chị ấy lại có một căn phòng của riêng mình.

Chăm sóc con cái sau khi kết hôn hay gì đó, mọi người đều có thể giúp đỡ chăm sóc, ví dụ như mỗi ngày chập tối ông Tô đi làm về có thể dẫn cháu ra ngoài, người chú út như Tô Cảnh Quân cũng vậy khiến chị ấy có thể thoải mái hơn rất nhiều.

Đặc biệt là đứa em gái chồng lẽ ra khó xử lý nhất như Tô Tình bây giờ cũng rất hòa thuận, Đỗ Hương đối với cuộc sống sau hôn nhân của mình thật sự cảm thấy rất thoải mái.

Đỗ Hương lại hỏi cô em gái chồng về cuộc sống ở dưới quê.

Tô Tình cũng nói sơ qua một lượt chuyện ở dưới quê, cực kỳ náo nhiệt.

Đỗ Hương buồn cười nói: “Đừng nói là dưới quê, bên đây chẳng phải cũng có sao?”

Tô Tình rất kinh ngạc: “Chuyện gì thế? Bên này cũng có sao, không cần mạng sao? Ở dưới quê muốn ra ngoài tố cáo cũng không dễ dàng gì, còn đường phố trên này muốn làm gì cũng không xa xôi.”

Đỗ Hương cười: “Nói thì đúng là nói như thế nhưng cũng không cản được người ta thích làm bậy.”

“Nhà nào thế?” Tô Tình hỏi.

“Chính là má Triệu thích nói chuyện phiếm đấy, đứa con thứ hai nhà bà ta, người làm việc ở xưởng giày, lại ở bên ngoài đi thuê phòng với một nữ công trong xưởng, bị họ hàng của người đàn ông nhìn thấy, sau khi nói cho người đàn ông của người phụ nữ kia nghe xong thì đến đó bắt gian tại trận.” Đỗ Hương nói.

Tô Tình bật cười: “Má Triệu kia ngày nào cũng ra hóng chuyện, cũng có ngày chuyện lại đổ lên đầu nhà bà ta đấy, sau đó thì thế nào?”

“Nghe nói là đền cho người đàn ông của nữ công nhân kia một trăm đồng.” Đỗ Hương nói.

“Một trăm đồng sao? Cũng khá nhiều đấy.” Tô Tình kinh ngạc.

Đỗ Hương nói: “Nếu không có thể thu xếp êm xuôi sao? Nếu như bị phanh phui ra ngoài thì công việc của Triệu Lão Nhị sẽ mất ngay, nữ công kia là công nhân thời vụ, còn là kiểu chỉ làm có mười ngày nửa tháng thôi.”

“Sao em nghe giống như là hành vi lừa đảo có tổ chức thế?” Tô Tình nói.

Đỗ Hương cảm thấy khó hiểu: “Cái gì là hành vi lừa đảo có tổ chức?”

“Chính là hai người họ kết hợp lại dụ Triệu Lão Nhị vào tròng.” Tô Tình giải thích.

Đỗ Hương hơi ngơ ngác một chút, sau đó như tỉnh ngộ: “Em đừng nói chứ, nghe em nói thế chị lại thật sự cảm thấy thế đấy, Triệu Lão Nhị cứ luôn miệng nói anh ta chưa đụng vào người phụ nữ này nhưng người bên đó quả thực nhìn thấy anh ta bước vào phòng cô kia, còn bị người của bên kia chặn lại nữa.”

Nhưng mà lúc đó Triệu Lão Nhị cũng cởi hết chỉ còn sót lại cái quần đùi thôi, còn người phụ nữ kia một món cũng chưa cởi thì người đã ập vào rồi.

Vì vậy là muốn đền tiền cho xong chuyện hay là mất công việc?

Cuối cùng chọn đền tiền, một trăm đồng cũng khoảng ba bốn tháng tiền lương đấy.

Tô Tình nở nụ cười, đây chắc chắn là gặp phải băng nhóm lừa đảo có tổ chức rồi nhưng ở thời điểm hiện tại vẫn còn chưa phổ biến, trong mắt của mọi người tất nhiên chính là người đàn ông có vợ Triệu Lão Nhị đi vụng trộm với vợ người ta, đền tiền cho êm chuyện đã là tốt lắm rồi.

Lúc mấy cha con ông Tô bọn họ bước ra khỏi phòng tắm cũng là lúc bà Tô đã khoe khoang mãn nguyện và đưa hai đứa cháu ngoại trở về nhà.

Hai anh em họ đều ngáp lên ngáp xuống, để mặc cho mẹ chúng cho uống sữa xong, được cha chúng xi đái xong thì hai anh em đã vui vẻ chìm vào trong giấc ngủ.

Thời gian cũng không sớm nữa, cũng nên chuẩn bị đi ngủ thôi.

Tô Cảnh Quân ở bên ngoài trải nệm ngủ dưới đất, căn phòng sẽ để lại cho cả gia đình của chị.

Ông Tô và bà Tô cũng không ngủ nhanh như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận