Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 302. Tài sản của nhà lão Vệ 3

Chương 302. Tài sản của nhà lão Vệ 3

Bà Tô nói những nhà hàng xóm đều cực kỳ ngưỡng mộ, bởi vì con gái rất cố gắng, bây giờ cũng không còn ai nói con gái gả xuống dưới quê có gì đó không tốt nữa rồi.

Ông Tô nói: “Cái sân đó cũng không tệ đấy, bà nói với Tình Tình chưa?”

“Còn chưa nói, ngày mai cả cả nhà họ qua đó chúc Tết, mẹ sẽ nói với nó thôi.” Bà Tô nói.

Bà và ông Tô đã mua một khuôn viên nhỏ, khuôn viên ấy không lớn lắm nhưng được cái khá độc lập, nếu như sửa sang lại một chút thì hoàn toàn có thể ở được người.

Khá gần với bên của bà cụ Tô, là bà cụ Tô nghe nói, sau đó đến nói lại với con gái.

Lúc này bà Tô mới qua đó xem cùng ông Tô, sau khi thỏa thuận giá cả xong xuôi thì trực tiếp mua luôn.

Thật ra cậu cả và cậu ba cũng muốn mua, chỉ là giá cả hơi đắt một chút, cũng chỉ có ông Tô bà Tô có năng lực kinh tế mới có thể trực tiếp mua luôn thôi.

Một người lính đại đội Trường Giang như Thẩm Tòng Quân, bao nhiêu năm qua đều có gửi về nhà khá nhiều tiền.

Tất nhiên cả gia đình nhà lão Tô phải chi tiêu này nọ nhưng trước đó ngoại trừ Tô Tình còn có Đỗ Hương mới gả vào thì những người khác đều có công việc, Tô Cảnh Quân là học việc tạm thời không nói tới nhưng cho dù là Tô Cảnh Văn hay Tô Cảnh Võ thì tiền lương và phụ cấp cũng đều rất cao.

Một chủ nhiệm xưởng làm giấy như ông Tô và người nắm quyền nhà hàng nhà nước như bà Tô cũng không tệ chút nào, ông Tô còn không hút thuốc không uống rượu nữa.

Vì vậy kinh tế gia đình cũng rất hùng hậu.

Lúc này cũng đã mua cái khuôn viên này rồi.

Chủ yếu là bà cụ Tô muốn để lại cho cháu gái và cháu rể.

Năm ngoái gặp qua người cháu rể, bà cụ Tô rất hài lòng, bà ấy cảm thấy cháu rể rất giống với người bạn đời đã mất thời trẻ vậy, cả người đều là tinh thần và sức mạnh, cái này chẳng phải cần chăm sóc nhiều hơn sao?

Vì vậy nên bà ấy mặc kệ đứa con dâu lớn Triệu Mỹ Lan và con dâu thứ ba Chu Chiêu Đệ đều muốn mượn tiền của cô em vợ để mua cái khuôn viên đó.

Bà trực tiếp bày tỏ hai người một người là chị dâu một người là em dâu, mượn cho ai thì người kia cũng sẽ oán trách, vừa hay sau này Tình Tình và Thế Quốc sẽ quay về, cũng không thể ở mãi nhà mẹ đẻ được, cũng phải tìm nơi ở của riêng mình chứ.

Cái khuôn viên này hãy để cho hai vợ chồng Tình Tình và Thế Quốc trước đã, hai người cũng không cần phải nôn nóng sau này chắc chắn vẫn còn, sau này có rồi sẽ để cho họ mượn một ít để ứng phó.

Vì thấy khuôn viên này đã được bà cụ Tô bảo con gái mua cho con rể.

Ông Tô và bà Tô đều rất hài lòng.

Ngày hôm sau ăn xong thức ăn sáng, người đi làm đều đã đi làm, trong nhà chỉ còn lại vài người thôi.

Đỗ Hương và Tiểu Minh Diệp vẫn còn ngủ trong nhà, Tô Tình và Vệ Thế Quốc liền đưa Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, còn chuẩn bị thêm những món quà tốt đem qua nhà của bà cụ.

Khi đến đó đã hơn mười giờ mấy rồi.

Bà cụ Tô cũng biết hôm nay hai người họ sẽ đến, bà Tô đã nhắc từ trước rồi nên đến cậu ba Tô Hữu Vinh đang nghỉ phép ở nhà cũng thức dậy đọc báo.

Còn những thấy văn chương do đứa cháu gái viết, ông ấy cảm thấy rất hài lòng.

Đứa cháu gái giỏi giang như thế, người làm cậu như Tô Hữu Vinh cũng rất nở mày nở mặt và thường bốc phét trước mặt những tài xế khác.

“Bà nội, chị họ và anh rể họ của cháu đã đến rồi!” Người em họ Tô Thừa Trí chờ đợi ở bên ngoài vui mừng nói.

Cậu ấy là lão tứ của nhà cậu ba và mợ ba Chu Chiêu Đệ, họ có năm đứa con trai, dùng nhân nghĩa lễ trí tín để đặt tên.

Bà cụ Tô bước ra từ trong nhà.

Một lúc sau thì Tô Tình và Vệ Thế Quốc liền ẵm Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đến nhà, họ nhận được sự chào đón nhiệt liệt từ mọi người trong nhà bà cụ.

Cậu cả Tô Hữu Quang bọn họ vẫn còn phải đi làm nên không có ở nhà, nhưng người mợ cả Triệu Mỹ Lan và chị dâu cả thì vẫn có ở nhà.

Cậu ba Tô Hữu Vinh và Chu Chiêu Đệ, còn có vợ của Tô Thừa Nhân, Tô Tình gọi một tiếng chị dâu hai, những người này đều có ở nhà.

Tô Tình và Vệ Thế Quốc nở nụ cười chúc Tết sớm dành cho các bậc trưởng bối.

Mợ cả và mợ ba mỗi người một tay ôm lấy Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, đúng là cực kỳ hiếm có đấy.

“Người đến là được rồi, cần gì phải mang những thứ này đến chứ? Năm ngoái mang đến cũng thôi đi, năm nay cũng còn mang tiếp? Lại không phải là người ngoài.” Bà cụ Tô nhìn thấy hai đứa chắt trai chắt gái cũng nở nụ cười, đợi đến khi Vệ Thế Quốc cầm quà lên thì bà ấy mới nói với anh.

“Không chỉ là phải mang quà, càng phải gửi bao lì xì cho bà nội của cháu đấy.” Tô Tình cười nói.

Sau đó lấy bao ra lì xì đã chuẩn bị sẵn và nhét cho bà nội của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận