Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 303. Tài sản của nhà lão Vệ 4

Chương 303. Tài sản của nhà lão Vệ 4

Bà cụ Tô cười nói: “Thế thì bà nội sẽ không khách sáo với các cháu đâu.”

“Khách sáo làm gì chứ.” Tô Tình cười nói, sau đó đến tìm em họ thứ tư và nói: “Anh rể họ của các em đã chuẩn bị rồi, quy tắc cũ, một người một cái.”

Cô đã hỏi qua cha rồi, hai người chị dâu họ năm nay vừa gả vào vẫn chưa sinh con nên cứ giống như năm ngoái là được.

Tô Thừa Lễ đưa cái bao lì xì còn lại trả cho chị họ cậu ấy.

“Đây là do anh rể họ của em đưa, trả cho chị làm cái gì chứ.” Tô Tình cười nói.

Tô Thừa Lễ ngại ngùng nói: “Chị họ, em không cần đâu, em đã mười tám tuổi rồi.” Năm ngoái nhận rồi thì thôi vậy, mười tám đã là người lớn rồi đấy.

“Còn chưa có công việc chưa kết hôn nên vẫn có thể nhận lì xì.” Tô Tình cười và nhét bao lì xì vào tay cậu ấy.

Tô Thừa Lễ gãi gãi đầu, mặc dù hơi ngại ngùng nhưng vẫn nhận lấy, sau đó nói lời cảm ơn tới chị họ và anh rể họ.

Năm ngoái tiền lì xì cho đi không nhận lại được nhưng năm nay thì có thu hoạch rồi.

Bà cụ Tô, mợ cả mợ hai bọn họ đều gửi bao lì xì cho Dương Dương và Nguyệt Nguyệt.

Hai anh em chúng cũng không khách sáo chút nào, cái gì cũng không từ chối, những chiếc bao lì xì đỏ chói chúng rất thích, ai cho chúng đều nhận cả, còn biết đưa tay ra lấy nữa!

“Hai đứa con đúng là không biết khách sáo chút nào cả.” Vệ Thế Quốc cười nói.

“Như thế tốt như thế tốt, cháu xem chúng thấy ghét chưa kìa? Trông rất có sức sống, vừa nhìn thôi đã thấy giống người cha như cháu rồi.” Bà cụ Tô khen ngợi.

Vệ Thế Quốc cười nói: “Cũng nhờ mẹ của chúng chăm sóc tốt thôi.”

Tô Hữu Vinh hỏi anh: “Thế Quốc, chiều nay chắc cháu cũng không có chuyện gì bận rộn đúng không?”

“Không có, cậu ba, chiều nay chúng ta đi luyện xe sao?” Vệ Thế Quốc hỏi.

“Được, ông chú gác cổng cũng thường xuyên hỏi về cháu, hỏi tại sao còn chưa thấy đến học xe nữa?” Tô Hữu Vinh nói.

Vệ Thế Quốc nở nụ cười, trò chuyện phiếm một lúc thì bà cụ Tô mới nhắc đến chuyện của cái khuôn viên kia.

Tô Tình và Vệ Thế Quốc đều rất ngơ ngác.

Bởi vì họ đều chưa biết gì cả.

“Chuyện này cha mẹ các cháu cũng chưa nói, cũng chỉ có bên này biết thôi, đến anh cả các cháu cũng chưa biết đấy.” Bà cụ Tô nói.

Cái cảm giác trong lòng Tô Tình và Vệ Thế Quốc thật là khó nói nên lời.

Đặc biệt là đứa con rể như Vệ Thế Quốc, cha mẹ vợ đã sắp xếp ổn thỏa tất cả mọi thứ cho anh rồi cơ đấy.

“Cách đây cũng không xa, bây giờ cũng không có chuyện gì làm, bà nội dẫn các cháu qua đó xem thử.” Bà cụ Tô nói.

Tô Tình và Vệ Thế Quốc cứ thế đi theo qua đó, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt thì ở cùng với bà mợ của chúng, còn có rất nhiều anh họ chị họ, vô cùng náo nhiệt nên chúng cũng không thèm bám theo cha mẹ nữa.

Tô Tình và Vệ Thế Quốc đi theo bà cụ Tô, còn có Tô Hữu Vinh cùng nhau đi đến khuôn viên kia xem thử.

Cái khuôn viên này cách nhà của bà cụ Tô không xa lắm, khoảng mười phút đi đường thôi, chỉ là các khúc cua quẹo hơi nhiều một chút.

Nhưng mà cái khuôn viên này đúng là không tệ.

Tường trong khuôn viên được đắp bằng gạch, từ bên ngoài không thể nhìn vào phía bên trong, phải mở khóa cửa ra mới có thể nhìn thấy căn nhà. Trong cái khuôn viên rộng lớn cũng chỉ có một căn nhà nhưng bên cạnh còn lưu lại chút tường cũ trụ nứt, rõ ràng nơi đây vốn là một căn nhà rộng lớn.

Sau này mới biến thành căn nhà nhỏ như thế thôi.

Mặc dù là căn nhà nhỏ nhưng cũng có hai căn phòng và một cái nhà bếp.

“Mợ cả và mợ ba của cháu cũng thích căn này nhưng hai người họ không đủ tiền, nên bà đã tự ý quyết định để cha mẹ cháu mua cho hai đứa, cũng tránh việc hai người họ cãi vả xảy ra mâu thuẫn gì đó.” Bà cụ Tô nói.

“Có thể xảy ra mâu thuẫn gì chứ, chị dâu cả và Chiêu Đệ là chị em dâu bao nhiêu năm nay rồi.” Tô Hữu Vinh nói.

Bà cụ Tô nói: “Con thì không để ý nhưng mẹ đây là phụ nữ, sao mẹ có thể không hiểu phụ nữ chứ?”

Vì một miếng ăn nhỏ nhặt phân chia không đều cũng có thể gây mâu thuẫn nữa chứ đừng nói đến là căn nhà to như thế, để người nào mua thì trong lòng người kia cũng sẽ cảm thấy không công bằng.

Tô Tình và Vệ Thế Quốc sau khi xem qua cũng cảm thấy rất hài lòng, nếu như sửa sang lại một chút thì hoàn toàn có thể ở được, cả gia đình cô đến ở cũng không có vấn đề gì.

Tô Tình hỏi: “Bà ngoại, cha mẹ con mua cái khuôn viên này mất bao nhiêu tiền thế?”

Bà cụ Tô cũng không giấu giếm gì và báo cái giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận