Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 306. Tài sản của nhà lão Vệ 7

Chương 306. Tài sản của nhà lão Vệ 7

Vệ Thế Quốc rời khỏi nhà đi tìm cậu ba cùng đi học xe, Tô Tình cũng chưa vội nói với chị dâu của mình, chuyện này phải đợi cha mẹ và anh cả em tư đều ở nhà và tuyên bố công khai trước mặt tất cả mọi người.

Buổi tối là đêm giao thừa, khi Vệ Thế Quốc vừa học xe xong quay trở về thì ông Tô bọn họ đều đang ở nhà rồi.

Bà Tô thì trễ hơn một chút nhưng cũng rất nhanh chóng đã đến nhà.

Cả gia đình tất nhiên phải tụ tập lại ăn bữa cơm đoàn viên rồi.

Sau bữa cơm đoàn viên, cả gia đình cũng chưa vội rời khỏi bàn mà ngồi lại mở cuộc họp gia đình.

Ông Tô đã lập tức nói ra chuyện hai ông bà sẽ ứng tiền cho con gái và con rể mua một căn nhà.

“Căn nhà đó trị giá năm trăm đồng nhưng số tiền này là cha và mẹ các con mượn cho Thế Quốc và Tình Tình, năm sau Thế Quốc sẽ có thể lên Thành Phố làm việc, tới lúc đó cứ sống ở nhà cũng sẽ có chút bất tiện nên cần có một chỗ ở khác, vừa hay bên này có nơi thích hợp nên cha và mẹ các con đã mua nó.” Ông Tô nói.

“Cha, chuyện này cũng đáng mang ra để nói với tụi con sao?” Tô Cảnh Quân không để trong lòng và nói.

“Đúng vậy, mua căn nhà cũng là điều cần thiết mà.” Tô Cảnh Văn cũng lên tiếng nói.

Đỗ Hương biết cái cuộc họp gia đình này thật ra chủ yếu là muốn nói cho chị ấy nghe thôi, tất nhiên chị ấy không thể không bày tỏ quan điểm nên cười nói: “Cha mẹ, chuyện này cha mẹ quyết định là được rồi.” Chị ấy đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

“Căn nhà là chuyện thứ nhất.” Ông Tô nói: “Còn chuyện công việc sau này của Thế Quốc, bây giờ tạm thời là một ngàn hai, số tiền này tới lúc đó cha và mẹ các con cũng sẽ tạm ứng ra trước.”

Nói rồi ông đã lấy ra tờ giấy nợ do Vệ Thế Quốc đánh sẵn và nói: “Đây là tờ giấy nợ Thế Quốc đã đánh sẵn, tiền căn nhà là năm trăm đồng, tiền công việc sau này tới lúc đó sẽ đánh thêm một tờ giấy nợ khác.”

“Cha, cha cũng làm hơi quá rồi đấy, anh rể con mượn của cha có một số tiền thôi mà cha cũng phải bảo anh ấy đánh giấy nợ sao? Bộ cha sợ anh rể con trả không nổi hay sao, sau này chị con viết thêm vài trang văn chương, anh rể cũng tiếp nhận công việc tài xế thì cùng lắm chỉ cần vài năm là trả xong thôi mà!” Tô Cảnh Quân nói.

Đừng thấy cậu giống như một thằng ngu ngơ vậy, đây là đang giải thích cho chị và anh rể có năng lực trả nợ đấy.

Còn về việc đang giải thích cho ai nghe thì tất nhiên là không cần phải nói đến rồi. Như thế cũng không phải là đang xem chị dâu như người ngoài nhưng suy cho cùng thì chị dâu cũng không cùng lớn lên với họ, khách sáo một chút cũng là chuyện nên làm.

“Tờ giấy nợ này là anh rể con tự đánh đấy.” Bà Tô tất nhiên hiểu ý của con trai nên nói.

“Cha, mẹ, số tiền này sau này con sẽ trả lại không thiếu một đồng nào!” Vệ Thế Quốc nghiêm túc nói.

“Cha mẹ biết nhưng các con vẫn còn trẻ, không cần quá nôn nóng.” Bà Tô cười nói.

Bây giờ bà cũng có chút tin vào câu nói ‘mẹ chồng thấy con rể, càng nhìn càng vừa ý’.

Khi đó tất nhiên là không muốn có đứa con rể hờ này rồi nhưng bây giờ thật sự càng nhìn càng cảm thấy dễ chịu, rất tốt, mắt nhìn người của con gái cuối cùng cũng tốt được một lần rồi.

Đúng là trong những chuyện lớn như chọn con rể thì ái chà, có chút giống bà đấy!

Cả gia đình nói xong chuyện này bèn rời khỏi bàn ăn.

Đỗ Hương muốn dọn dẹp chén đũa nhưng bị Tô Cảnh Quân chặn lại: “Chị dâu đã bận rộn suốt cả ngày rồi, chị hãy nghỉ ngơi đi, để em và anh rể dọn dẹp là được rồi.”

“Chị dâu, để họ làm đi, đi ăn táo nào.” Tô Tình nói.

Đỗ Hương cười cười rồi cũng qua đó.

Tô Tình dùng cây tăm xỉa răng cắm cho chị ấy một tiếng, Đỗ Hương nhanh chóng đón lấy.

Ông Tô nhìn cái phòng khách trống trơn và nói: “Nếu nhà chúng ta có cái tivi thì tốt biết mấy.”

Bà Tô bực mình nói: “Cái hộp sắt đó có gì tốt chứ? Đừng nghĩ đến cái đó nữa, nếu không sau này nhà chúng ta cũng đừng hòng sống yên ổn đấy.”

Thời buổi này tivi là thứ rất quý hiếm, đừng nói là cả con đường, cho dù là cả cái tỉnh thì nói không chừng mười đầu ngón tay cũng có thể đếm hết đấy.

“Lão xưởng trường của tôi cũng có một cái.” Ông Tô nói: “Đúng là thứ gì cũng có.”

“Bốc phét, bây giờ có thứ gì chứ? Cũng chỉ là một hai cái đài thôi, còn không bằng máy radio nói đấy, còn có thể chuyển vài kênh khác nhau.” Bà Tô nói.

“Ừ, tivi bây giờ đúng là không có gì cả, muốn mua thì hãy đợi vài năm nữa, tới lúc đó có tivi màu, bây giờ vẫn là trắng đen đấy.” Tô Tình nói.

Tô Cảnh Văn hỏi: “Sao em biết?”

“Tất nhiên là em biết rồi, bộ có chuyện gì em không biết sao?” Tô Tình nói với vẻ đắc ý.

“Kể từ sau khi viết văn chương được đăng báo thì bây giờ em càng ngày càng bốc phét đấy, còn nữa, những thứ kia em nghĩ thế nào vậy? Ở đâu ra mà nhiều chuyện khích lệ lòng người như vậy hả.” Tô Cảnh Văn cười nói.

Nhưng mà đừng có nói chứ, viết khá tốt đấy, đúng là khiến người ta đọc rất thích thú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận