Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 309. Nghe lén em trai ở góc tường 2

Chương 309. Nghe lén em trai ở góc tường 2

Đỗ Hương biết cô muốn nói gì, cười nói: “Chẳng lẽ Thế Quốc không lo lắng sao? Các em đã trò chuyện chưa”

“Đã nói chuyện rồi, có điều anh ấy cũng ủng hộ em đi.” Tô Tình vuốt cằm nói.

“Không sợ em đối mặt với rất nhiều cám dỗ sao?” Đỗ Hương hỏi.

“Không sợ.” Tô Tình nói: “Giữa em và Thế Quốc có sự tin tưởng và thấu hiểu, em tin sau này khi anh ấy làm tài xế sẽ không gây rối ở bên ngoài, anh ấy cũng tin rằng nếu thật sự có một ngày em đi học lại, em có thể vì anh ấy chặn tất cả hoa đào ở bên ngoài, đó là sự tin tưởng và thấu hiểu của vợ chồng chúng em.”

Trong lòng Đỗ Hương thật sự không nhịn được mà khâm phục, chả trách em chồng chị ấy có thể viết văn tốt như vậy, thật đã nói được rất nhiều điều, lần nói chuyện phiếm này đã giúp chị ấy mở mang trong lòng không ít.

“Giữa chị dâu cả và anh cả có tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau không, em tin điều này không cần tới em nói nhiều nữa, nhưng mà chị dâu cả, em muốn cho chị một số đề nghị, chị có muốn nghe một chút không?” Tô Tình ngỏ lời.

Đỗ Hương gật đầu một cái: “Tình Tình em nói đi.”

“Chị dâu cả à, chị có muốn đi học lớp học buổi tối không?” Tô Tình hỏi.

Đỗ Hương sửng sốt một chút: “Lớp học buổi tối?”

Tô Tình cười nói: “Đúng vậy, đi học lớp học buổi tối, em thấy rất tốt, sau khi cha mẹ tan làm hoàn toàn có thể giúp chị trông con, còn có anh cả, em và bọn Cảnh Quân, chị hoàn toàn có thời gian đi học lớp học buổi tối để tăng trình độ của mình.”

Phận làm phụ nữ nên Tô Tình hiểu rất rõ, cách duy nhất để cho mình đừng suy nghĩ lung tung chính là bận rộn.

Có một việc làm sẽ dời sự chú ý của mình.

Tô Tình cảm thấy cho chị dâu cả đi học lớp học buổi tối rất tốt, không chỉ dời đi sự chú ý mà còn có thể nâng bản thân lên.

“Nhưng… Có thể không?” Đỗ Hương có chút động tâm, lại có chút chần chờ: “Nhưng mà học cũng không có chỗ nào dùng.”

“Làm sao lại không có chỗ dùng? Chị có thể thi lấy giấy chứng nhận nhân viên kế toán mà.” Tô Tình nói: “Bây giờ Tiểu Minh Diệp còn nhỏ, chị phải trông nom, sau này Tiểu Minh Diệp lớn muốn đi học, chị cũng có thể tìm việc làm như nhân viên kế toán có đúng hay không?”

“Chờ Minh Diệp lớn thì em trai, em gái của thằng bé vẫn còn nhỏ đó.” Đỗ Hương thẹn thùng sờ bụng chị ấy một cái, nói.

Tô Tình kinh ngạc nhìn về phía bụng chị dâu cả của cô, nói: “Chị dâu cả, không phải chị lại có chứ?”

“Đúng rồi, kinh nguyệt trễ nửa tháng rồi, chắc là không thoát khỏi, nhưng mà vẫn chưa có đi kiểm tra, vẫn chưa nói với anh của em và cha mẹ.” Đỗ Hương bày tỏ, nhưng hoàn toàn đã có thể xác định, bởi vì bây giờ chị ấy không có nhiều sữa, đã cho con ăn cơm rồi.

Tô Tình dở khóc dở cười, nói: “Chị dâu cả không nên suy nghĩ lung tung, dưỡng thai thật tốt đi, thực sự là, em cũng phục chị luôn, em đi gọt cho chị quả táo.”

Cô đứng dậy gọt hai quả táo mang tới cho chị dâu cả.

Đỗ Hương cười ăn một miếng với cô, lúc này mới nói tiếp: “Chị lo sau này chị thành người vợ già xấu xí.”

“Thường ngày chú ý bảo dưỡng một chút sẽ không tệ đi, đắp nhiều dưa leo lên mặt. Hơn nữa bắt đầu mang thai, cũng không cản trở chị tiếp tục đi học, chỉ cần chị muốn học, thì cần gì phải quá lo? Theo ý của chính chị thôi.” Tô Tình nói.

Đỗ Hương gật đầu một cái, lại hỏi em chồng của chị ấy: “Tình Tình em không có mang thai sao?”

“Thường ngày tụi em cũng phòng tránh, em cũng không có ý định sinh con, có Dương Dương và Nguyệt Nguyệt là được, hai đứa cũng không ít.” Tô Tình bày tỏ.

Đỗ Hương không đồng ý: “Hai đứa làm sao đủ? Em và Thế Quốc còn trẻ, nên thừa lúc còn trẻ đi.”

Cô tuyệt đối không nghĩ tới không hề bị mẹ cô thúc giục, lại bị chị dâu cả thúc giục.

Tô Tình buồn cười, nói: “Sao hai đứa lại ít? Em cũng muốn khuyên chị dâu cả phải kiềm chế lại chút đó.”

“Sao hai đứa lại không ít, em nhìn xem làng trên xóm dưới của chúng ta, nhà ai chỉ sinh hai đứa bé?” Đỗ Hương nói.

Bằng không sao lúc đầu khi thím tư Vương đỡ đẻ nghe được hai người bọn họ nói không sinh con nữa thì trực tiếp tức giận trách móc hai người bọn họ.

Bởi vì lúc này, đừng nói là nông thôn, ở trong thành phố, số người sinh hai đứa con như Đỗ Hương nói đã ít lại càng ít.

Bây giờ con một gì cũng không thịnh hành, nhà ai sinh con một cũng sẽ bị coi thường, trước mắt hoàn cảnh này không phân biệt được thành thị và nông thôn.

Chẳng hạn như Đỗ Hương nhà cô, chị ấy sờ bụng mình một cái, nói: “Chị không có ý định phòng tránh, chỉ cần có thì sẽ sinh!”

Tổ chức khu phố cũng có tuyên truyền kiến thức phòng tránh thai, lúc này thật ra thì có kế hoạch sinh con, nhưng mà không ai quan tâm, không ai nghe theo mà thôi.

Không giống như sau này, việc này được quản rất nghiêm, bảy tám tháng tuổi cũng bị kéo đi phá.

Tô Tình: “…” Được rồi, cô chịu lép vế, chị dâu thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận