Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 310. Nghe lén em trai ở góc tường 3

Chương 310. Nghe lén em trai ở góc tường 3

“Hai đứa hơi ít một chút, Tình Tình em nghe chị không sai đâu, em sinh lại là sinh đôi nữa, dưỡng tốt rồi, sang năm gần như là có thể mang thai, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, em sinh thêm một Tinh Tinh nữa thì tốt biết bao?” Đỗ Hương nói.

Tô Tình: “…”

Đỗ Hương thấy biểu cảm của cô liền bật cười, không nói gì, trong phòng liền truyền tới tiếng khe khẽ.

Đúng, hai con trâu nhỏ của Tô Tình dậy rồi.

Tô Tình vội vàng vào trong phòng dỗ con, chị dâu cả của cô quá đáng sợ.

Chơi đùa với con trai và con gái một hồi, khiến cho hai anh em cười không ngừng, xong rồi lúc này mới thay tã cho tụi nhỏ, sau đó cho bú sữa.

Hai anh em ăn uống no đủ, mới ra ngoài tản bộ.

Không bao lâu Tiểu Minh Diệp cũng thức dậy, bây giờ tốt rồi, ba con trâu nhỏ cũng tụ tập đủ.

Trên đất có trải thảm, để ba đứa nhỏ đang chơi đồ chơi trên thảm một chút, Tô Tình vào bếp làm đồ ăn.

Mặc dù đã bú sữa mẹ, nhưng đợi chút nữa cũng phải ăn thêm một ít đồ ăn dặm nữa mới được, hơn nữa hôm nay cậu ba của cô cũng muốn qua nhà ăn cơm, cô dặn Vệ Thế Quốc phải dẫn cậu ba về, cho nên cô phải chuẩn bị cơm trưa.

Lúc này, Vệ Thế Quốc đang tập lái xe.

Anh đã lái rất khá, Tô Hữu Vinh rất hài lòng về đứa cháu rể này, nhìn anh tự lái xe, Tô Hữu Vinh đưa thuốc lá cho ông bác gác cổng, cùng ông ta nhìn Vệ Thế Quốc lái xe.

“Để cho Thế Quốc tự tới học là được, đâu có cần ông tới nữa, tôi sẽ mở cửa cho Thế Quốc.” Ông bác gác cổng nói.

Tô Hữu Vinh cười nói: “Nó rành rồi, tôi vẫn phải tới xem một chút, rảnh rỗi ở nhà cũng không có việc gì.” Lòng tự nhủ gói thuốc lá ngon hôm qua cháu rể nhét vào vẫn có tác dụng.

Ngược lại, ông bác gác cổng chưa nói gì, liền nói: “Đến lúc đó Thế Quốc có muốn thay thế vị trí của lão Trần hay không?”

“Tôi cũng đã nói với lão Trần rồi.” Tô Hữu Vinh cũng không bất ngờ ông ta sẽ biết, dù sao cũng có mấy tài xế như vậy ở bộ vận tải.

Hiện tại quan hệ của lão Trân kia đã bắt đầu không làm được gì, không phải ông ấy thì có thể là ai?

Ông bác gác cổng nhìn xung quanh một chút, nói: “Tôi nể mặt Thế Quốc nên sẽ nói với ông.”

“Bác cứ nói đi.” Tô Hữu Vinh sửng sốt một chút, cũng vội vàng thấp giọng nói.

Ông bác gác cửa này cũng không phải người bình thường, là cha của một người lãnh đạo đầy quyền lực, bởi vì ở nhà rảnh rỗi không có chuyện làm nên bây giờ mới tới gác cửa.

“Chức vụ của lão Trần kia tôi thấy không ổn, em vợ của ông ta là quản lý Lô cũng nhắm tới chức vụ của lão Trần kia.” Ông bác gác cổng nói.

Tô Hữu Vinh không khỏi nói: “Em vợ của ông ta là quản lý Lô lại không biết lái xe.”

“Khoảng thời gian trước vẫn luôn tới học.” Ông bác gác cổng nói.

“Nhưng trước đây tôi và lão Trần đã bàn xong rồi!” Tô Hữu Vinh sậm mặt lại nói.

“Loại chuyện này sao nói được, cũng phải là người trả giá cao mới được, quản lý Lô nhất định ra giá không thấp.” Ông bác gác cổng nói.

Sắc mặt Tô Hữu Vinh rất khó coi.

Lão Trần lại làm chuyện này sau lưng ông ấy? Ông ấy cái gì cũng nói ra ngoài, cháu rể cũng biết được, nhưng hôm nay Lão Trần lại đồng ý với quản lý Lô?

Tô Hữu Vinh mắng: “Lão Trần này thật sự không phải thứ tốt lành gì!”

“Quả thực không phải thứ tốt lành gì, chính là một người nham hiểm.” Ông bác gác cổng gật đầu nói.

“Cháu gái tôi sinh một cặp sinh đôi trai gái, nếu Thế Quốc có thể làm việc trong thành phố, đến lúc đó cả nhà cũng có thể dọn tới, nếu không thì sẽ phải ở quê nhà kiếm mấy công trình để lăn lộn kiếm miếng ăn lót dạ.” Tô Hữu Vinh than thở.

Ông bác gác cổng kinh ngạc nói: “Thế Quốc sinh đôi trai gái sao?”

“Đúng vậy.” Tô Hữu Vinh nói.

Ông bác gác cổng cười một tiếng, nói: “Không tệ, Thế Quốc đúng là có phúc.”

“Có phúc gì chứ? Nông thôn mà sinh hoạt chỉ có một chút như vậy, sau này nếu cháu gái tôi lại sinh nữa, thì ai nuôi? Một đám con nít sáng sớm mở mắt một cái là muốn ăn, theo lý thuyết một tháng tiền lương của tôi cũng không thấp, nhưng nhà tôi có năm nhóc, cuộc sống vẫn phải thắt lưng buộc bụng, mỗi tháng tôi kiếm được mấy chục đồng tiền lương còn như vậy, nó ở lại nông thôn, đợi sau này nhiều con, nuôi bằng cách nào? Bọn nhỏ không phải là gào khóc kêu đói sao?” Tô Hữu Vinh nói.

Tôi nói với ông chuyện của Lão Trần cũng không phải để ông giận dữ thêm, khiến Thế Quốc không có chức vụ.” Ông bảo vệ gác cửa cười nói.

Tô Hữu Vinh có chút sửng sốt, nghe ra ẩn ý trong lời nói, vội vàng nói: “Bác nói cho tôi nghe một chút đi? Tôi tuyệt đối không nói ra đâu!”

“Chức vụ này của Lão Trần nếu không tranh thủ trước, vậy thì coi như xong, năm nay bên bộ vận tải được có thêm hai chiếc xe.” Ông bác gác cổng nhỏ giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận