Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 311. Nghe lén em trai ở góc tường 4

Chương 311. Nghe lén em trai ở góc tường 4

“Đã có bốn chiếc xe, còn thêm nữa?” Tô Hữu Vinh vội nói.

“Đây là chuyện không chắc.” Ông bác gác cổng cười một tiếng.

Nói là không chắc, nhưng việc này hoàn toàn không tránh khỏi, bởi vì bộ vận tải đang bàn bạc với phía bên mỏ than đá, nếu bàn bạc, sau này công việc làm ăn sẽ tăng lên, đương nhiên là cần nhiều xe hơn.

Con trai của ông bác gác cổng chính là lãnh đạo phụ trách phương diện này, cho nên biết được tin tức nội bộ.

Thấy Vệ Thế Quốc thuận mắt, nên nói việc này cho Tô Hữu Vinh.

Tô Hữu Vinh rất cao hứng.

Đợi Vệ Thế Quốc bước xuống xe, ông ấy vội vàng kêu Vệ Thế Quốc tới cảm ơn ông bác gác cổng.

Vệ Thế Quốc vừa nghe có thể tiết kiệm được một ngàn hai trăm tệ, đương nhiên không nói hai lời cảm ơn ông bác gác cổng.

Cũng không thể chỉ nói cảm ơn ngoài miệng, buổi chiều lúc anh tới, liền mang một chai rượu con cho ông bác gác cổng, cái này coi như là đi cửa sau.

Ông bác gác cổng cười rất cao hứng, nói: “Vậy tôi cũng không khách khí với cậu đâu.”

Buổi tối khi ông bác gác cổng xách rượu về nhà, sau đó trực tiếp bày tỏ với con trai của ông ấy, ông ấy đã quyết định nội bộ chọn một tài xế xe hàng, đến lúc đó phải cho anh một chỗ.

Con trai của ông ấy là người phụ trách của bộ vận tải, quả thực không nghĩ tới cha mình sẽ về nhà nói chuyện này, cũng cảm thấy buồn bực, liền hỏi quyết định chọn nội bộ người nào?

Ông bác gác cổng nói: “Tô Hữu Vinh có một người cháu rể, tên là Vệ Thế Quốc, cha cũng đã gặp người này, cậu ấy cao lớn, không bao lâu đã học được kỹ thuật rất vững vàng, có thể là nhân tài hiếm có, cha thấy có thể dùng.”

“Con nhớ hộ khẩu của cậu ta ở nông thôn mà?” Con trai ông ấy bắt đầu nói vòng vo.

“Con đừng nói với cha là những chuyện này làm không được, có công việc thì có thể chuyển hộ khẩu ngay, cho dù con sắp xếp như thế nào, nhưng đồ của cậu ta cha cũng đã nhận rồi, phải sắp xếp cho cậu ta một chức vụ, thằng nhóc đó cha thấy rất thuận mắt.” Ông bác gác cổng nói.

Con trai ông ấy dở khóc dở cười, chỉ một chai rượu mà thôi, đã có thể mua luôn cha của anh ta.

Có điều hiếm khi ông nhà mở miệng nói như vậy, trước mắt anh ta chỉ có thể đồng ý, nếu không ngoài dự liệu, có thể cho cháu rể của Tô Hữu Vinh một chức vụ, nhưng cũng phải nhìn kỹ thêm chút nữa, không chừng có thay đổi gì đó?

Tô Hữu Vinh và Vệ Thế Quốc cũng không biết có sự thay đổi gì, cho nên chuyện này hai người cũng không nói cho người nhà biết, chứ đến lúc đó lại có biến cố gì thì lại mừng hụt một trận, đó không phải là giày vò người khác sao.

Một ngày lại cứ một ngày thoắt cái đã đến mùng ba Tết.

Năm nay mặc dù náo nhiệt, nhưng cũng có chút không ý nghĩa, bởi vì vẫn phải đi làm như bình thường, hoàn toàn không được nghỉ, người thân, bạn bè đến thăm đều không có nhiều thời gian, chỉ là vì ăn Tết nên nhà nhà đều sẵn lòng ăn ngon một chút, lúc này mới vui vẻ.

Chuyện Vệ Thế Quốc lái xe, Bùi Tử Du bất ngờ bắt gặp.

Ngày mùng bốn, vốn Tết Bùi Tử Du đi ngang qua, trong lúc gặp gỡ vội vàng, anh ta phải đạp xe đưa cơm cho Trần Tuyết ở bệnh viện.

Nhưng lại không ngờ rằng sẽ thấy Vệ Thế Quốc và Tô Hữu Vinh vào bộ vận tải, đương nhiên anh biết Tô Hữu Vinh, đó là cậu ba của Tô Tình, cũng đi làm ở bộ vận tải mà.

Anh ta vốn không có nhiều thời gian, những cũng không biết tại sao, lại đứng yên một chỗ không di chuyển.

Anh ta đợi mười mấy phút, trước khi định đi tới bệnh viện đưa cơm, bên trong liền có xe được lái ra.

Anh ta tuyệt đối không nhìn lầm, người lái xe là Vệ Thế Quốc, Tô Hữu Vinh ngồi bên cạnh ghế tài xế của anh.

Vệ Thế Quốc anh… từ lúc nào ngay cả xe tải lớn anh cũng có thể lái rồi?

Bùi Tử Du ngẩn người, trong đầu lập tức nhớ lại chuyện năm ngoái Vệ Thế Quốc trở về thăm hỏi, đợi đến khoảng mười lăm tháng Giêng mới về nhà ăn Tết.

Thì ra Vệ Thế Quốc được cậu ba của Tô Tình dẫn đi học lái xe?

Trong lúc nhất thời, trong lòng Bùi Tử Du thật sự là chua, ngọt, đắng, cay, mặn cần gì đều có đó.

Anh ta còn nhớ trước đây Tô Tình cười nói với anh ta, nói kỹ thuật sửa xe của anh ta tốt như vậy, sau này cứ đến chỗ cậu ba cô học lái xe là được rồi.

Lời ngon tiếng ngọt trước đây bây giờ vẫn còn sờ sờ bên tai, nhưng cô cũng đã gả làm vợ của người khác, người đã từng nói với anh ta những lời đó, bây giờ cũng đến bên người đàn ông khác mất rồi.

Bùi Tử Du cũng không biết anh ta làm thế nào tới được bệnh viện, nhưng mà đến bệnh viện, anh ta xoa mặt một cái, liền xóa sạch sự mất mác và chán nản trên mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận