Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 312. Nghe lén em trai ở góc tường 5

Chương 312. Nghe lén em trai ở góc tường 5

Trần Tuyết đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt có chút chết lặng, cho đến khi Bùi Tử Du đi vào, trong mắt cô ta mới xuất hiện ánh sáng rực rỡ.

“Tiểu Tuyết, anh mang theo canh gà ác cho em nè.” Bùi Tử Du ôn hòa nói.

Trần Tuyết nhếch miệng, giọng còn chút thút thít, nói: “Tử Du, chúng ta quay về có được không? Em không muốn ở lại đây.”

Con của cô ta, cứ như vậy bị chị chồng cả của cô ta đẩy mất rồi.

Một đứa bị chính cô ta vô tình làm mất, mà đứa bé này, lại bị chị chồng cả Bùi Cát Tường đẩy một cái không còn nữa.

Khi về nhà mẹ vào mùng hai Tết, cũng chỉ vì chị ta nói chuyện quá khó nghe nên cô ta trả lời lại một câu, thật ra thì cũng không coi là cãi lại, chỉ là giải thích một chút.

Chị chồng cả liền tát một bạt tai, bởi vì bị cô ta ngăn lại, không đánh tới liền đẩy cô ta, cô trượt chân một cái liền ngã xuống đất, bụng đập vào bệ ngồi, lúc ấy bụng liền đau đến không chịu nổi.

Máu cũng chảy ra rất nhanh, cô ta mới biết, đứa bé thứ hai lại mất.

Năm mới năm ngoái đến bị ghét bỏ, năm mới năm nay đến lại bị ghét bỏ.

Cô ta muốn về nhà, thật sự muốn về nhà.

Bùi Tử Du thấy cô ta yếu ớt như vậy, cũng không khỏi đau lòng, dù sao anh ta cũng thật sự thích Trần Tuyết.

“Tiểu Tuyết, trước tiên chúng ta tịnh dưỡng một chút, chờ tịnh dưỡng cơ thể tốt rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ trở về lần nữa, nếu nhà không thích em như vậy, thì sau này anh cũng dứt khoát không về nữa.” Bùi Tử Du nói.

Cuối cùng Trần Tuyết không nhịn được, ôm anh ta òa khóc.

Bùi Tử Du an ủi: “Đừng khóc, bị sảy thai không nên khóc, sẽ hại mắt, uống canh gà trước, đây là do anh đặc biệt nấu cho em.”

Lòng Trần Tuyết đầy cảm động, thù oán với ba mẹ con nhà họ Bùi đều hóa giải không ít.

Nhưng bây giờ bên nhà họ Bùi ghét cay ghét đắng cô ta.

Bởi vì Bùi Tử Du đã vì Trần Tuyết tranh cãi với người nhà một trận lớn.

Lúc này mẹ Bùi đang nằm trong phòng, hai chị em Bùi Cát Tường và Bùi Như Ý cũng chăm sóc mẹ bọn họ.

“Mẹ, mẹ cứ coi như chưa từng nuôi đứa con trai này, vì cái người phụ nữ nông thôn đó mà trong lòng lại thật sự có thể không có người mẹ là mẹ!” Bùi Cát Tường nói.

“Chị cả, chị cũng đừng châm dầu vào lửa, ngực mẹ đang khó chịu không thôi mà.” Bùi Như ý nói.

“Chị châm dầu vào lửa? Chị đây không nói thật thôi, em nhìn xem anh hai em bây giờ, người phụ nữ nông thôn đó chính là bảo bối trong lòng nó, chính là mạng của nó, ra ngoài mua gà ác hầm về, chia cho mẹ được mấy miếng thịt như vậy, còn lại mang hết cho người phụ nữ kia, đây chỉ là không có con thôi đó, cũng may là không có, nếu không Tử Du còn phải cung phụng cô ta sao?” Bùi cát Tường hừ lạnh nói.

Bùi Như Ý cũng nói: “Chuyện này chị cả làm rất hay, cô gái cơ hội đó chỉ muốn mẫu bằng tử quý thôi, muốn mẹ chúng ta nhìn đứa bé rồi thu nhận cô ta, sau khi về nhà liền không ít lần than thân thể không thoải mái muốn thúc giục anh hai đến bệnh viện làm kiểm tra, là vì cái gì? Lúc ấy em còn đang hoài nghi có phải cô ta giả vờ mang thai hay không nữa, nhưng cũng may bị chị cả đẩy, nếu không mẹ chúng ta thật sẽ tức hộc máu chết, cháu trai lại một nửa dòng máu là nông thôn!”

Mẹ Bùi gật đầu một cái, khen ngợi nhìn con gái lớn: “Như Ý nói không sai, lần này con làm rất tốt.”

Bùi Cát Tường đắc ý nói: “Em dâu như vậy, con tuyệt đối không nhận!” Nói xong bắt đầu nói với mẹ cô ta: “Nhắc đến cũng là do mà làm hỏng, lúc đầu con thấy con gái nhà họ Tô kia rất tốt, lại thấy em trai say đắm, con cũng đã nói với mẹ có thể đi bàn chuyện này một chút, nhưng mẹ cứ lần nào cũng không thấy thích, bây giờ thì hay rồi, em trai dẫn một người nông thôn về, sau đó còn có một cặp thông gia nông thôn, sau này còn phải kết hôn, con không cách nào tưởng tượng nhà mẹ đẻ có một đám thông gia như vậy!” Nói xong câu cuối cùng, ghét bỏ đến không thể hơn được nữa.

Mẹ Bùi nghĩ đến hai đứa cháu trai sinh đôi vàng bạc cứ thế lại không có, lại thêm sui gia trong thành thị biến thành sui gia nông thôn, điều này khiến ngực bà ta lại đau một lần nữa.

Nhà họ Bùi náo nhiệt đều truyền khắp trong tiểu khu.

Nhà họ Tô bên này cách một tiểu khu đương nhiên cũng biết.

Mẹ Tô nghe được từ thím cả Kha nhà hàng xóm, còn nói cho con gái nghe: “Ban đầu con vốn muốn gả cho thằng nhóc nhà họ Bùi kia, người ta không đồng ý, con nhìn một chút đi, không sai chứ? Năm ngoái nháo năm nay cũng nháo, nhà nó hát kịch cũng biết chọn ngày như vậy!”

Điều này đương nhiên tránh con rể là Vệ Thế Quốc này, nói riêng với con gái.

Tô Tình không thèm để ý nói: “Ai con trẻ mà không ngu muội? Đó cũng là thanh xuân của con gái mẹ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận