Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 315. Nghe lén em trai ở góc tường 8

Chương 315. Nghe lén em trai ở góc tường 8

Đỗ Hương vội nói: “Đồ ở nhà nhiều lắm, cá đông cũng còn nữa, mà mẹ lại còn mua một miếng thịt về nhà.”

“Không có sao, đi qua nhìn một chút, có gì tốt thì nói sau, cũng không chắc sẽ có đâu.” Tô Tình nói.

Hai chị em dâu lại đi tới.

Những thứ khác không mua được, Tô Tình mua một túi lưới trứng và một túi lưới cam, mang theo những thứ này về nhà cùng chị dâu.

Hai chị em dâu vừa đi, Bùi Tử Du vừa mới đi ra từ cua quẹo.

Anh ta tới chợ đen mua đồ ăn, đồ ăn trong nhà đã bị mẹ anh ta khóa lại, ngay cả một hạt gạo cũng không cho anh ta, anh ta chỉ có thể tới mua, không nghĩ tới lại gặp Tô Tình ở đây.

Mấy ngày nay cũng không thấy cô, nhưng tin tức liên quan tới cô không hề bị đứt đoạn.

Cô sống tốt, hoàn toàn khác với những gì ban đầu anh ta tưởng tượng, cô khiến người khác chú ý như một đóa hoa mai nở.

Cho tới bây giờ anh ta vẫn không nghĩ ra, cuối cùng têm Vệ Thế Quốc chân đất đó lấy phúc khí như thế ở đâu, có thể khiến Tô Tình cam tâm tình nguyện cùng anh sống qua ngày như vậy.

Sau khi Bùi Tử Du thở dài, liền nhanh chóng giúp Trần Tuyết mua đồ, vẫn phải tịnh dưỡng cơ thể thật tốt mới được, anh ta không thể để cho Trần Tuyết quá tệ, nếu không để Tô Tình nhìn thấy, không phải cô sẽ vui mừng vì lúc đầu không có kiên trì đến cung hay sao?

Anh ta nhất định phải khiến Trần Tuyết hạnh phúc, khiến Trần Tuyết trở thành người được mọi người hâm mộ!

Bùi Tử Du nhanh chóng mang gạo và trứng gà về nhà, anh ta nấu cháo, có bỏ mấy quả trứng gà bên trong.

Khi làm xong mới mang qua cho Trần Tuyết ăn.

Những ngày qua Trần Tuyết nằm viện đã được anh ta chăm sóc rất tốt, trong lòng Trần Tuyết thật sự được an ủi rất nhiều, bên cạnh có một bà bác tới nằm cũng khen cô ta có phúc.

Nói chồng cô ta đẹp trai như vậy, còn đối xử với cô ta tốt như thế, gả cho một người chồng như vậy, hạnh phúc tương lai sau này còn nhiều hơn nữa chứ.

Hôm nay chịu tủi thân cũng không sao, nhịn một chút sẽ qua, ai mà không phải từ nàng dâu khổ trở thành mẹ chồng chứ?

Trần Tuyết cảm thấy những lời này rất có đạo lý, vì Tử Du đối xử tốt với cô ta như vậy, cô ta cũng không thể ghi hận mẹ chồng của mình.

Lúc Tô Tình và Đỗ Hương về nhà cũng không còn sớm, đã là lúc tan làm.

Hai chị em vừa cười vừa nói, nhưng không ngờ lại bắt gặp em trai mình đang lôi kéo một cô gái trong đường hẻm.

Tô Tình lanh tay lẹ mắt kéo chị dâu cả tránh đi.

Đỗ Hương cũng nhìn thấy, nhỏ giọng nói: “Là Cảnh Quân?”

Tô Tình gật đầu một cái: “Em nghe một chút xem có chuyện gì xảy ra.”

Tô Cảnh Quân thực sự không nghĩ tới Chu Kiều Kiều lại đến nhà cậu để tìm cậu, vốn là phải tránh, nhưng bị cô ấy nhìn thấy cũng không còn cách nào chỉ có thể tới gặp cô ấy.

Nhưng còn chưa nghe cô ấy nói hai câu, cậu đã đi, nhưng mà bị Chu Kiều Kiều kéo lại không để cậu bỏ đi.

Đây chính là cảnh “lôi kéo” mà Tô Tình và Đỗ Hương nhìn thấy, bên trong hai người đang nói chuyện.

“Cảnh Quân, anh làm gì vậy, sao bây giờ anh cũng tránh em?” Giọng Chu Kiều Kiều.

“Tôi không tránh cô, tôi tránh cô làm gì, tôi thật sự không có.” Đây là lời của người em trai không hiểu phong tình của cô nói ra.

Tô Tình và Đỗ Hương vừa nghe, ánh mắt thoáng hiện ra sự nhiều chuyện, hai chị em dâu lập tức quyết định không đi, lén nghe ở góc tường!

“Anh còn nói không tránh em, em đi ở trong xưởng cũng không gặp được anh, hỏi cũng nói anh không có ở đó, đến nhà ăn cũng không tìm được anh, mấy ngày nay, nếu bây giờ em không đến đây, có lẽ em không gặp được anh, anh không phải đang tránh em thì là gì hả?” Chu Kiều Kiều nói.

Hai mắt Tô Tình và Đỗ Hương nhìn nhau một cái, tiếp tục nghe.

“Cô nói vậy là có ý gì? Hai chúng ta không có quan hệ gì, cô luôn tìm tôi, truyền ra ngoài sẽ khiến thanh danh cô không tốt.” Tô Cảnh Quân nói.

“Em không sợ thì anh sợ cái gì?” Chu Kiều Kiều liền nói.

Tô Cảnh Quân nói: “Đương nhiên là tôi sợ, sau này tôi còn muốn tìm người yêu nữa, cô như vậy thì sau này làm sao tôi tìm được người yêu, không chừng người ta nghĩ tôi là người không đứng đắn đó?”

Mặt Chu Kiều Kiều đỏ lên, dáng vẻ cô ấy thực sự rất là đẹp, ăn mặc cũng rất Tây, nói: “Em đã rõ ràng như vậy, anh còn không biết tâm ý của em sao?”

Tô Cảnh Quân nghe đến tê dại da đầu, không nói hai lời liền bỏ chạy, cậu không muốn nghe lời phía sau nữa, giữ lại một phần thể diện cho nhau.

Cho nên cậu liền chạy , từ xa truyền tới giọng nói: “Chu Kiều Kiều cô mau về đi, sau này đừng tìm tôi nữa.”

Như vậy rồi bỏ chạy, Chu Kiều Kiều cũng ngẩn ra, sau đó tức đến giậm chân, nhìn theo bóng lưng cậu kêu lên: “Ngày mai em vẫn tới tìm anh!”

Tô Cảnh Quân thiếu chút nữa ngã xuống đất, nhưng vẫn không muốn quay đầu lại.

Tô Tình và Đỗ Hương thì phải coi như không biết chuyện này, nhưng mà Chu Kiều Kiều cũng nhanh chóng từ trong góc đi ra, nhưng hốc mắt còn có chút đỏ.

Thấy hai cô còn sửng sốt một chút.

Cô ấy không biết Đỗ Hương, nhưng cô ấy biết Tô Tình!

“Chị, có phải chị là chị của Cảnh Quân không?” Ánh mắt Chu Kiều Kiều sáng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận