Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 316. Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều 1

Chương 316. Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều 1

Tô Tình khách sáo mỉm cười: “Chị là chị của nó, tại sao em lại biết chị? Hình như đây là lần đầu chị gặp em.”

“Là lần đầu tiên, nhưng trên ví tiền của Cảnh Quân có ảnh cả gia đình của anh ấy, khi chúng em đến quán ăn anh ấy có lấy ra cho em xem, chị, chị còn xinh đẹp hơn cả trong hình!” Chu Kiều Kiều nói.

Tô Tình cười một tiếng, nói: “Hóa ra là như vậy, có muốn vào nhà ngồi chơi một chút không?” Khách sáo một câu, dẫu sao người ta cũng là người quen của em trai cô.

Chu Kiều Kiều cũng muốn vào, nhưng vừa rồi Tô Cảnh Quân nói những lời kia với cô ấy, cô ấy cần bình phục lại một chút.

“Chị, trong nhà em có chút chuyện, ngày mai em lại tới nhé?” Chu Kiều Kiều hỏi.

Tô Tình cười nói: “Mấy đứa trẻ trong nhà hơi nghịch ngợm, nếu em không sợ thì cứ tới, đúng rồi, em tên là gì?” Thật ra thì mới vừa rồi cô cũng đã nghe thấy, nhưng giả bộ không nghe thấy gì.

“Xem em này, cũng quên mất giới thiệu bản thân, em tên là Chu Kiều Kiều.” Chu Kiều Kiều vội nói.

Tô Tình khách sáo gật đầu một cái.

Chu Kiều Kiều nhìn về phía Đỗ Hương, nói: “Chị, vị này là?”

“Đây là chị dâu của chị.” Tô Tình giới thiệu.

“Hóa ra là chị dâu, chào chị dâu, mới vừa rồi em cũng không chào hỏi chị, thật là thất lễ.” Chu Kiều Kiều nói xin lỗi.

Đỗ Hương khách khí nói: “Chào em, chị tên là Đỗ Hương.” Cái gì vậy, cô bé này lại trực tiếp cũng gọi là chị dâu hả.

“Thời gian cũng không còn sớm nữa, vậy em về trước đi, bọn chị cũng cần phải trở về rồi.” Tô Tình nói.

Chu Kiều Kiều gật đầu một cái, nói: “Vậy ngày mai em lại tới tìm chị và chị dâu ngồi chơi một chút.”

Tô Tình và Đỗ Hương cùng mỉm cười.

Đợi người đi rồi, Tô Tình mới đi về với Đỗ Hương, hỏi: “Chị dâu, chị chưa từng nhìn thấy cô bé này chưa?”

“Chưa từng gặp, là lần đầu tiên tới.” Đỗ Hương gật gật đầu.

“Không biết là có quan hệ gì với Cảnh Quân nhỉ?” Tô Tình nói: “Em thấy Cảnh Quân như vậy, hình như là không thích cô ấy? Em thấy cũng tạm được mà.”

Nếu như không tốt, cô có thể nhìn thấy quỹ đạo cuộc sống tương lai của người đó trong đầu mình, nhưng thấy Chu Kiều Kiều không có.

Hơn nữa, ánh mắt của Chu Kiều Kiều trong suốt, gương mặt kiều mị, nhưng không hề cay nghiệt, chỉ là tính tình rất yểu điệu ngược lại là thật.

Nhưng Tô Tình cũng không cảm thấy đây là vấn đề, cô cũng có hai đứa con mà vẫn còn cảm thấy mình là một thiếu nữ mà.

“Nếu như em có hứng thú thì đi hỏi Cảnh Quân một chút đi.” Đỗ Hương cười một tiếng.

Tô Tình cũng không khách sáo, về nhà tìm em trai đã về đang ở trong bếp trợ giúp, để cho chị dâu cô dẫn mấy đứa nhỏ đi là được.

Hai chị em bận rộn trong phòng bếp, Tô Tình nói, cô và chị dâu bất ngờ nghe được chuyện xó nhà (chuyện riêng).

“Cảnh Quân à, không phải chị nói em, nhưng mà em cũng quá là cái thứ kia, người ta cũng đã đuổi tới nhà rồi, vậy mà em còn không biết lễ nghĩa.” Tô Tình nói.

Tô Cảnh Quân thấy chị cậu biết hết rồi, cũng không lừa gạt gì mà nói: “Chị nói cái gì vậy, sao em lại không biết lễ nghĩa chứ? Thái độ của em không rõ thì mới là cái thứ kia, mà thái độ của em đã rõ ràng như vậy rồi, cũng không đùa bỡn tình cảm của người ta, cái này gọi là giải quyết dứt khoát, không thích chính là không thích.”

“Không thích hả? Chị thấy con bé ấy cũng không tồi mà.” Tô Tình nói.

“Cái gì mà không tệ chứ, chị không biết là cô ấy yểu điệu thế nào đâu, không biết làm cái gì cả, nếu như lấy về nhà rồi, chẳng lẽ giao hết việc nhà cho chị dâu hả? Vậy còn có yên ổn được không?” Tô Cảnh Quân nói.

Tô Tình cũng bực tức nói: “Tại sao em biết là cô ấy không biết làm gì?”

“Là cô ấy tự nói.” Tô Cảnh Quân vừa giết cá vừa nói.

“Cô ấy nói thế nào?” Tô Tình hỏi cậu.

“Cô ấy hỏi em con gái không biết giặt quần áo, không biết nấu cơm, không biết làm việc nhà thì có được hay không? Khi đó em cũng không để ý là ai tình nguyện cúng ai, bái ai, nên em nói được, sao lại không được? Về sau cô ấy càng chăm chỉ tìm em hơn, vẫn là anh cả nhìn thấy hai chúng em tới rạp phim, cảnh tỉnh em, em mới rõ ràng, lúc này mới tránh cô ấy, không ngờ tới là cô ấy còn tới tận nhà chúng ta bên này.” Tô Cảnh Quân nói.

Tô Tình tức giận nói: “Vậy em muốn cưới vợ hay là tìm người giúp việc?”

“Chị nói kiểu gì vậy, đương nhiên là em tìm vợ, nhưng không cần phải làm việc nhà sao, làm việc nhà là thành người giúp việc hả? Khi sinh hoạt ở nhà, không cần giúp làm việc nhà ư? Làm sao mà gả cho em lại biến thành người giúp việc của em chứ?” Tô Cảnh Quân nói.

Tô Tình bị em trai mình oán trách đến nghẹn luôn: “Em...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận