Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 320. Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều 5

Chương 320. Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều 5

Chu Kiều Kiều bị đả kích cực lớn, nói: “Là bởi vì em không biết làm việc nhà, không biết giặt quần áo, không biết nấu cơm, cho nên bây giờ anh ấy mới trốn tránh em hả?”

“Em đừng có để ý nó làm gì, nó chính là cái đức hạnh đó, em nhìn em đi, đẹp như vậy, trẻ tuổi như vậy, còn lo lắng không tìm được người yêu sao, cứ đi tìm một người tốt hơn nó năm, mười lần đi.” Tô Tình an ủi.

Chu Kiều Kiều khịt mũi một cái, nói: “Chị, em không muốn tìm người khác, em chỉ thích Cảnh Quân thôi.”

Thật là trực tiếp.

Tình Tình cười: “Nhưng mẫu người lý tưởng trong lòng Cảnh Quân có chênh lệch rất lớn với em, em cũng đừng vì nó mà cố ý thay đổi bản thân gì cả, thế giới rộng lớn như vậy, sẽ tìm được một người thích em, bao dung em, không cần vì nó mà làm gì cả.”

Chu Kiều Kiều lắc lắc đầu, nói: “Chị, em thật sự thích Cảnh Quân.”

Tô Tình cũng chỉ có thể nói: “Vậy em thích điểm gì ở nó? Chị thấy nó suốt ngày mang cái dáng vẻ không đứng đắn, luôn cà lơ phất phơ.”

Em... Em chỉ thích dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh ấy thôi.” Chu Kiều Kiều ngượng ngùng nói.

Tô Tình: “...” Cũng không biết nên tiếp lời câu này như thế nào đây.

“Anh ấy nhìn thì cà lơ phất phơ, nhưng anh ấy thật sự vô cùng tốt, vừa nhiệt tình lại tươi vui, ba em cũng nói anh ấy tốt.” Chu Kiều Kiều nói.

“Ba em? Ba em biết Cảnh Quân sao?” Tô Tình hỏi.

“Ba em là chủ nhiệm của Cảnh Quân.” Chu Kiều Kiều nói.

Tô Tình làm sao mà biết được, nên hỏi cũng rất trực tiếp: “Sau này nếu em và Cảnh Quân không thành đôi, ba em sẽ không làm khó Cảnh Quân chứ?”

Hốc mắt Chu Kiều Kiều bỗng chốc lại đỏ lên, nói: “Chị, chị đừng có nói như vậy, em nghe khó chịu trong lòng.”

Tô Tình cười nói: “Sao em lại khó chịu?”

“Chị, Cảnh Quân không thích em, làm sao lại không khó chịu cho được?” Chu Kiều Kiều nói với vẻ mặt mất mát.

“Chuyện này cũng rất bình thường mà, thế giới này chính là như vậy, em thích nó, nó thích người khác, người khác lại thích em, nếu như em thích người cũng yêu em, vậy tất nhiên là không thể tốt hơn nữa, nhưng cũng không thể nào mà nói em thích là nhất định sẽ có được hồi báo, đây đều là chuyện rất bình thường, điều kiện của em tốt như vậy, đâu cần phải lãng phí thời gian ở chỗ Cảnh Quân chứ, không có duyên phận thì đổi một người khác là được rồi.”

“Chị, chị đừng nói những lời như vậy, em chỉ thích Cảnh Quân, không thích một ai khác cả, Cảnh Quân muốn tìm vợ biết làm việc nhà, vậy em... em sẽ học!” Chu Kiều Kiều nói.

Tô Tình có chút cảm động, nhìn cô gái này nói: “Đúng rồi, em từng học trường nào?”

“Em và Cảnh Quân học cùng một khóa, trước kia lớp em ở sát vách lớp Cảnh Quân.” Tư duy nhảy có hơi nhanh, nhưng Chu Kiều Kiều vẫn nói.

Tô Tình gật đầu một cái, nói: “Em về nhà phải chăm chỉ đọc sách, chị thấy sau này có lẽ sẽ thi vào đại học Công nông binh, em trở về ôn tập lại tất cả những kiến thức trước kia, đến lúc đó nếu như đại học Công nông binh có tuyển sinh, em hãy đi thi cùng Cảnh Quân, sau khi tốt nghiệp là có thể tìm được một công việc rồi.”

“Kỳ thi tuyển sinh của đại học Công nông binh cũng không dễ đỗ đâu.” Chu Kiều Kiều chần chờ nói.

“Em không cần phải lo lắng, đến lúc đó nếu như có cơ hội đó là em sẽ tận dụng được rồi, em phải cố gắng lên nha.” Tô Tình nói.

Cô thật sự cảm thấy cô bé này không tệ, vì em trai cô mà hi sinh nhiều như vậy.

Cô cảm thấy thật ra thì em trai cô cũng không phải là không thích Chu Kiều Kiều, cô gái xinh đẹp ai lại không thích chứ? Chỉ cần chủ động theo đuổi, người thanh niên kia sẽ động lòng thôi.

Nhìn em trai cô thì cà lơ phất phơ, nhưng là người rất thực tế, cũng nghiêm túc nghĩ tới cuộc sống sau này nếu ở bên nhau.

Chính là bởi vì nghĩ rồi nên cảm thấy không thích hợp, vậy nên mới vội vàng đoạn tuyệt khi tình cảm còn chưa sâu đậm.

Cho nên cứ thi đại học đi, học tập cho tốt rồi đi thi đại học, nếu có thể đỗ vào một trường thì không còn gì tốt hơn nữa, còn nếu không đỗ được trường nào, Tô Tình cũng không phụ với tình yêu mà Chu Kiều Kiều dành cho em trai mình, bảo cô ấy ôn thi trước.

Chu Kiều Kiều cảm thấy đây cũng là một cách, cho nên nghiêm túc gật đầu một cái: “Em nghe theo chị, trở về sẽ ôn tập lại thật tốt.”

Cô ấy cũng không ở lại lâu rồi đi về, Tô Tình muốn trả lại táo cho cô ấy, nhưng cô ấy lại cứng rắn để lại.

Lúc này Đỗ Hương vừa mới đi từ trong phòng ra, nói: “Tình Tình, hình như ban nãy chị nghe thấy cô ấy khóc thì phải?” Bởi vì nghe được có tiếng người khóc, nên mới không đi ra, để người ta đỡ lúng túng.

“Một cô gái tốt vô cùng, mặc dù cơ hơi yểu điệu, nhưng điều kiện nhà cô ấy không tệ, dĩ nhiên không cần cô ấy phải bận tâm quá nhiều, Cảnh Quân cũng quá là dứt khoát, không biết thì có thể học mà, Chu Kiều Kiều cũng không phải là không muốn học, mới vừa rồi hốc mắt cũng đã đỏ hết cả lên, làm em cũng cảm thấy khó chịu.” Tô Tình nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận