Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 324. Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều 9

Chương 324. Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều 9

“Yên tâm đi, tôi nhìn người cho con gái chúng ta, không thể kém được, đính mối hôn sự này trước, thì chúng nó chính là hôn phu, hôn thê, sau qua lại với nhau cũng quang minh chính đại, ai cũng không thể nói gì được, chờ sau này tuổi tác lớn hơn chút, đến lúc đó lại kết hôn cũng không muộn.” Chủ nhiệm Chu nói.

“Vậy thì để cho chúng nó chọn thời gian đi.” Bà Chu cũng đồng ý.

Bà ấy cũng đã xem xét Tô Cảnh Quân rồi, bất kể là tướng mạo hay dáng người, không có gì có thể soi mói được, điều kiện gia đình cũng không tệ, cũng coi như là môn đăng hộ đối với nhà mình, muốn đính hôn thì đính hôn thôi.

Chuyện đính hôn, Tô Tình và Vệ Thế Quốc cũng không tham dự vào.

Sau tết nguyên tiêu hai ngày, hai vợ chồng nhà cô đã lên đường trở về.

Năm ngoái ở lại quá lâu, không ngờ năm nay còn ở lại lâu hơn cả năm ngoái.

Chuyện làm cho Tô Tình và Vệ Thế Quốc vui mừng chính là, xe lừa của chú Từ đã chờ bọn họ ở bên ngoài trạm xe.

Nhưng lại không phải là chú Từ, mà người đánh xe lừa đến là Từ Diệu Tổ.

“Diệu Tổ, anh tới hả?” Vệ Thế Quốc vui mừng nói.

Anh còn lo lắng là làm sao đưa vợ con anh về trong cái thời tiết này đây.

Tô Tình buồn cười nói: “Còn không phải sao? Nhất định là Diệu Tổ thấy tết nguyên tiêu chúng ta không có ở trong thôn, biết chúng ta sẽ trở về sau tết nguyên tiêu, nên đặc biệt tới chờ chúng ta.”

Từ Diệu Tổ cười nói: “Vốn dĩ anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, là A Tú nói với anh, nói hôm nay mấy em nhất định sẽ về, nên bảo anh tới đón mọi người.” Dĩ nhiên là A Tú sẽ không nói, nhưng anh ta đọc hiểu được.

“Chị A Tú thật là tốt.” Tô Tình cười nói.

Không hàn huyên nhiều, dẫu sao bây giờ mùa đông rất lạnh, Từ Diệu Tổ để bọn họ ngồi lên xe lừa, về thôn trước rồi nói sau.

Có xe lừa dĩ nhiên là dễ dàng hơn, dọc theo con đường mòn, đi rất ổn định.

Hai anh em Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đều có ơi khó chịu, Tô Tình và Vệ Thế Quốc chỉ có thể hé hé chút tã ra cho chúng nó, để chúng nó được ngắm nhìn cảnh tượng tuyết rơi kia.

Hai anh em bị dời sự chú ý đi, lúc này mới không quấy khóc nữa.

Thật vất vả mới nhìn thấy thôn, Tô Tình đúng là thở phào nhẹ nhõm một hơi thật lớn.

“Diệu Tổ, tối nay anh nói với chị A Tú, để chị A Tú đừng nấu cơm, qua nhà em ăn đi!” Xuống xe lừa, Tô Tình nói với Từ Diệu Tổ.

“Không cần phải khách sáo với chị dâu em, trước khi anh ra ngoài A Tú đã phần cơm cho anh rồi.” Từ Diệu Tổ cười nói, lại nói với Vệ Thế Quốc: “Thế Quốc, các em về trước đi, anh đến chỗ ba anh để trả xe.”

“Vậy anh đi chậm một chút.” Vệ Thế Quốc gật đầu nói.

Thầy Cung và bà Đường ở trong phòng nghe được âm thanh, xỏ giày vào rồi đi ra nhìn lập tức nhìn thấy cả nhà bọn họ đã về.

“Thầy, cô, chúc mừng năm mới.” Vệ Thế Quốc và Tô Tình đều cười nói.

“Chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới, mau vào nhà, mau vào nhà đi, nghĩ chắc hẳn hôm nay các con sẽ về, nên giường sưởi cũng đã được đốt lên rồi.” Bà Đường cười nói.

Vừa nói vừa nhận lấy Nguyệt Nguyệt, bà rất nhớ chúng nó.

Còn thầy Cung thì nhận lấy Dương Dương.

Ánh mắt Dương Dương lập tức sáng lên, bộ râu rất lâu chưa xuất hiện bây giờ đã xuất hiện lại rồi, bàn tay nhỏ mập mạp liền đưa ra muốn nắm lấy, nhưng trời lạnh mặc rất nhiều, bàn tay bé nhỏ mập mạp của cậu bé không thò ra khỏi tay áo được.

“Thầy, cô, để hai anh em chúng nó lên giường đi, con thay tã cho chúng nó.” Tô Tình cười nói.

Hai người già liền bế cháu đi vào, giường rất ấm áp, nhưng Tô Tình vẫn quấn nhiều tã cho hai anh em chúng nó, rồi lại rắc bột phấn rôm lên, lúc này hai anh em mới mặt mày hớn hở.

Vừa rồi khó chịu từ giữa đường, nên đều bĩu môi muốn khóc, vẫn là phải cho chúng nó ngắm cảnh trên đường thì mới dời đi sự chú ý được.

“Hôm nay thật may là có Diệu Tổ, nếu không thì đoạn đường về này phải chịu khổ rồi.” Thay tã cho con xong, Tô Tình mới nói với cô của cô.

Bà Đường nói: “Phải cảm ơn người ta, từ hôm mười bốn là Diệu Tổ đã đi chờ các con rồi đó.”

Tô Tình kinh ngạc: “Đi từ ngày mười bốn rồi sao?”

Bà Đường gật gật đầu: “Ừ, vốn dĩ thầy con cũng muốn đi nói với ông Từ, nhưng buổi sáng hôm đó Diệu Tổ lại tới đây, hỏi các con có nhắn lại thời gian về cụ thể hay không?”

Không nhắn lại thời gian cụ thể, nhưng cũng biết chắc chắn là sẽ không về sớm như vậy, dẫu sao thì rốt cuộc là một năm mới về nhà mẹ được một lần.

Cho nên từ hôm mười bốn Từ Diệu Tổ đã đánh xe vào thành, tết nguyên tiêu ngày mười lăm cũng đi vào thành phố, nhưng cũng không đợi được bọn họ.

Tới hôm nay mới đón được cả nhà bọn họ.

Tô Tình vô cùng cảm kích trong lòng, nói: “Tối nay phải mời bọn họ qua nhà ta ăn sủi cảo mới được.”

“Phải vậy chứ.” Thầy Cung đang chơi với hai anh em nghe vậy, cũng gật đầu nói.

Vệ Thế Quốc đã bưng sủi cảo mới hấp xong đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận