Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 325. Nhận kết thân 1

Chương 325. Nhận kết thân 1

Bây giờ mới hai giờ chiều, cũng đã đói bụng rồi, hai người ăn cơm trưa trước, rồi lại bón cho Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đang muốn ăn một chút.

Hai anh em đã mệt, ăn một chút sủi cảo và canh, chúng nó liền đi ngủ.

Tô Tình lại bắt đầu sắp xếp đồ đạc.

Mẹ cô chuẩn bị không ít thứ cho cô, đều có thể dùng làm quà tặng.

“Anh đi đến nhà Mã đại nương và đội trưởng ngồi chơi chút đi.” Tô Tình lấy hai phần quà tặng cho anh, hai túi bánh đào và hai túi kẹo thập cẩm.

“Được.” Vệ Thế Quốc nhận lấy hai phần quà rồi đi ra ngoài.

Mã đại nương và đội trưởng đều là những trưởng bối luôn săn sóc anh, hàng năm đều phải đến nhà ngồi chơi một chút.

Vị Thế Quốc vội đi, còn Tô Tình cũng cầm một hộp sữa lúa mạch và một bọc kẹo đường đi tới cách vách tìm A Tú.

Từ Diệu Tổ đã về, thấy cô tới lại gọi vợ một tiếng.

“Chị A Tú, em và Thế Quốc đã về rồi.” Tô Tình gật đầu chào anh ta một cái, rồi cười đi vào trong nhà.

A Tú đang ngồi trên giường khâu đế giày, thấy cô đi vào thì mặt tươi cười gọi cô tới ngồi lên giường.

Mấy ngày không gặp, khí sắc của A Tú đã khá hơn nhiều.

“Mặt của chị cũng coi như là có chút huyết sắc rồi, xem ra ăn tết cũng không tệ lắm.” Tô Tình cười nói.

A Tú hé miệng cười, cái tết này rất tốt, chị ấy lớn như vậy mà chưa từng có cái tết nào tốt như vậy.

Từ Diệu Tổ mang nhiều thịt về như vậy, mặc dù là đã mang qua cho cha mẹ chồng không ít, nhưng trong nhà cũng còn lại rất nhiều, Từ Diệu Tổ cũng không sợ tốn tiền, trứng gà trong nhà cứ ăn mãi không hết.

Chị ấy tiếc tiền, bảo anh ấy đừng đổi với mấy người trong thôn nữa, mùa đông gà mái cũng không thể nào đẻ trứng được, trứng gà rất quý, giá cả cũng không rẻ, từ ba xu mà tăng lên tận bốn xu.

Nhưng anh ta lại nói một cân trứng gà bốn xu tiền là đáng giá, trước kia đi cùng Vệ Thế Quốc và Thẩm Tòng Quân vào trong rừng bắt lợn rừng đem đi bán, được hơn hai mươi đồng.

Còn có phần anh ta được phân nữa, mặc dù mẹ anh ta rất không vui, nhưng cha anh ta cũng cho anh ta một khoản phí ra ở riêng.

Ban đầu dọn ra nhà này ở nhà do anh ta dỗ dành mẹ anh ta, dọn ra ở riêng không nợ nần, cho nên thật ra trong nhà cũng có chút tiền gửi ngân hàng.

Vậy anh ta cần gì phải tiết kiệm với vợ mình chứ?

Để cho chị ấy và Tiểu Ngư mỗi ngày ăn một quả trứng gà, nhất là chị ấy, trong bụng còn có con, phải ăn nhiều một chút.

Năm trước sau khi nghỉ đông đều phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, không chỉ có nhà chị ấy như vậy, mà phần lớn gia đình ở nông thôn cũng đều như vậy cả.

Mỗi ngày chỉ ăn no bốn, năm phần, bởi vì không cần làm việc thì ăn no như vậy để làm gì chứ? Ít nhiều gì cũng đủ lương thực ăn, hơn nữa sang năm đợt lương thực mới xuống còn phải đợi bao lâu nữa chứ?

Cho nên ăn no bốn, năm phần để bụng không kêu gào, coi như là xong rồi.

Nhưng mỗi ngày Từ Diệu Tổ đều có thể cho chị ấy ăn no đến tám, chín phần, anh ta cũng đối xử với Tiểu Ngư như với con trai vậy, mấy ngày nay, khí sắc của hai mẹ con cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Trước kia khi Từ Quang Tông còn chưa chết, hai mẹ con bọn họ phải kiếm ăn dưới quyền của người mẹ chồng Trương Quế Hoa, khỏi cần nói cuộc sống khổ sở biết nhường nào.

Hoàn toàn trái ngược với bây giờ.

Tô Tình cũng thật lòng vui mừng cho A Tú, cô liền nói thời gian khổ cực của A Tú đã qua rồi, không hề sai một chút nào nhỉ?

A Tú thấy cô đặt những thứ kia xuống, liền vội vàng lắc đầu.

“A Tú, chị đừng có khách sáo với em, em mang đến cho Tiểu Ngư ăn, không phải là cho chị, chị đừng có cắt xén cả Tiểu Ngư đó nha.” Tô Tình nói.

Hai mắt Tiểu Ngư tỏa sáng nhìn kẹo sữa, nói: “Thím Tô, đây là cho cháu ăn sao?”

“Đúng vậy, đặc biệt mang về cho cháu.” Tô Tình cười nói.

“Cảm ơn thím Tô.” Tiểu Ngư rất lễ phép nói.

Tô Tình cười nói với A Tú: “Chị xem bây giờ Tiểu Ngư hiểu chuyện biết bao? Em nhìn mà cũng yêu thích, bây giờ chúng em đã về, chị đừng bắt con bé ở nhà, để cho con bé tới tìm em trai, em gái nó chơi.”

Đầu tiên là A Tú gật đầu, rồi lại lắc đầu.

“Chị A Tú, chị đừng có khách sáo với em như vậy, lần này cũng may là có chị bảo Diệu Tổ đi qua đón chúng em, nếu không thì thì thật là phải chịu khổ rồi.” Tô Tình nói.

A Tú cười một tiếng, bày tỏ không có gì ca, Diệu Tổ nhà chị ấy ở nhà cũng rảnh rỗi, để cho anh ta đi đón cũng tốt.

“Cô của em có bảo mọi người cùng qua đó, tối nay chị A Tú không được nấu cơm, dẫn theo Diệu Tổ và Tiểu Ngư qua nhà em ăn cơm đi.” Tô Tình nói với chị ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận