Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 326. Nhận kết thân 2

Chương 326. Nhận kết thân 2

“Chị dâu à, chị khách sáo quá rồi, đâu cần phải làm vậy chứ?” Từ Diệu Tổ đi vào, cười nói.

“Đây không phải là khách sáo, ăn tết thì qua nhà chơi cho náo nhiệt chút, Diệu Tổ, cậu đừng học theo chị ấy, khoảng năm giờ, cậu dẫn theo chị A Tú và Tiểu Ngư tới, Thế Quốc đến nhà đội trưởng ngồi chơi rồi, chờ lát nữa anh ấy về nhất định cũng sẽ tới gọi cậu, cũng đừng để cho hai chúng tôi phải chạy tới mời nha.” Tô Tình cười nói.

Cũng đã nói đến mức này rồi, Từ Diệu Tổ cũng cười đồng ý: “Được, vậy bọn em sẽ đúng giờ qua đó ăn của nhà giàu vậy.”

Lúc này Tô Tình mới cười đi về, A Tú lấy kẹo sữa, sữa yến mạch để cô cầm về.

“Chị A Tú đừng có đẩy tới đẩy lui như những mấy đại nương trong thôn như vậy nữa, trong nhà em cũng còn mấy hộp, đây là em đặc biệt mang tới cho Tiểu Ngư, chị giữ lại cho Tiểu Ngư ăn đi.” Tô Tình nói.

Những người biết ăn nói cũng coi như không nói lại cái miệng của Tô Tình, chứ đừng nói gì là người không nói được như A Tú.

Chờ Tô Tình về rồi, A Tú liền trừng mắt nhìn Từ Diệu Tổ đang đứng đó cười, ra hiệu bằng tay với anh ta.

Từ Diệu Tổ đọc được, cười nói: “Chị dâu mang tới thì em cứ nhận lấy đi, cô ấy không phải những người giả dối kia, tặng thì chính là tặng, không phải là người mang tới rồi lại cầm về.”

A Tú tiếp tục khoa tay, nói anh ta quá lỗ mãng, cũng đã nhận sữa yến mạch và kẹo đường rồi mà còn muốn đi qua ăn cơm, còn ra thể thống gì nữa?

“Em đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, không quan trọng gì cả, chỉ là một bữa ăn không nghèo được.” Từ Diệu Tổ cởi mở nói.

A Tú không biết làm thế nào nên trợn mắt nhìn anh ta một cái, thật sự là quá không khách sáo.

“Bây giờ băng tuyết ngập trời thì cũng thôi đi, chờ tuyết tan, em qua nhà chị dâu ngồi chơi nhiều hơn đi.” Từ Diệu Tổ nói.

A Tú gật đầu một cái, tất nhiên là chị ấy biết, chị ấy cũng rất thích qua nhà họ Vệ ngồi chơi, dù là Tô Tình đang bón cho Dương Dương và Nguyệt Nguyệt ăn, chị ấy cầm một chút đậu phộng qua đó ngồi bên cạnh bóc ăn cũng được, chị ấy rất thích nghe Tô Tình nói chuyện.

Vệ Thế Quốc đi về từ nhà đội trưởng, cũng đến tìm Từ Diệu Tổ mời qua ăn cơm.

Từ Diệu Tổ cười đồng ý.

Vệ Thế Quốc mới về nhà, trong nhà bây giờ đang rất náo nhiệt.

Vương Mạt Lỵ và mẹ Hắc Thán cũng đều tới.

Vương Mạt Lỵ nhờ Tô Tình mua Pechoin, mẹ Hắc Thán vì lần trước con gái bị bệnh cơ thể suy nhược, cho nên Tô Tình mua một túi sữa bột, muốn bồi bổ cho con gái.

Vợ Cương Tử không tới, đang mang bầu, băng tuyết ngập trời vẫn nên ít ra ngoài thì hơn.

Tô Tình đưa sữa bột cho mẹ Hắc Thán, rồi lại cho mẹ Hắc Thán một nắm kẹo, để chị mang về cho Hắc Thán ăn, nhưng cũng không bảo chị cầm về vội, ngồi xuống uống cốc nước đường đỏ trước, cũng tán gẫu một chút.

Đợi một hồi mẹ Hắc Thán mới đi về trước.

Vương Mạt Lỵ thì lại không gấp gáp, bây giờ vẫn còn sớm, biết Tô Tình muốn mời Từ Diệu Tổ và A Tú tới ăn cơm, nên qua gói sủi cảo giúp Tô Tình, tiếp tục nói chuyện phiếm.

“Những ngày qua cô không ở trong thôn làm tôi kìm nén muốn chết.” Vương Mạt Lỵ cười nói.

Tô Tình cũng cười: “Kìm nén cái gì, Thẩm Tòng Quân nhà cô có thể để cô phải kìm nén hả?”

Vương Mạt Lỵ cười mắng nàng một tiếng, chuyển qua nói về chuyện cậu em chồng và em dâu.

Cuối năm ngoái Thẩm Tòng Kim cưới cô vợ ở trong thành phố về nhà, đây chính là gả thấp danh xứng với thực.

Con gái trong thành phố nghe nói điều kiện gia đình vô cùng tốt, nhưng Thẩm Tòng Kim lại có hộ khẩu ở nông thôn, cũng không có công việc gì ở trong thành phố cả.

Nhưng vẫn bị Thẩm Tòng Kim dụ dỗ gả cho.

Bởi vì cưới được vợ trong thành phố thì phải tạo điều kiện mới thoải mái, rồi lại là tân hôn, trăng mật, suốt ngày sống cuộc sống ngơ ngẩn, không thẹn thùng, không xấu hổ ở trong phòng.

Ăn cơm cũng phải là cậu hai làm xong rồi mới mời bọn họ ra ăn cơm.

Chị dâu cả Thẩm Trần Quế Hoa có thể không ghen tị đến đỏ con mắt sao?

Bởi vì cứ ngày ngày nằm trên giường sưởi, đương nhiên là sẽ lãng phí chi phí đốt, chính bọn họ cũng không khá giả gì rồi, cứ trực tiếp lấy củi đốt mà các con trai chị ta mang về để đốt trong mùa đông mà không nói một tiếng nào, Trần Quế Hoa không tài nào đồng ý được!

Bà Thẩm thì mắng cô ta không ra gì cả, trong nhà còn chẳng dám dùng củi đốt.

Năm ngoái Thẩm Tòng Quân lui về, cô ta dùng củi đốt như vậy coi như xong, dẫu sao dâu mới như cô ta chiếm không ít tiện nghi, dù là như vậy nhưng vẫn luôn chỉ gà mắng chó trước mặt Vương Mạt Lỵ.

Chứ đừng nói đến một cậu em chồng và một cô em dâu không hề có chút tình cảm nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận