Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 329. Nhận kết thân 5

Chương 329. Nhận kết thân 5

Hai người dậy ăn sáng, rồi Vệ Thế Quốc tới tìm thầy anh để chọn một ngày tốt để nhận kết nghĩa, sáng sớm hôm nay thầy Cung đã lấy ra lịch cúng thất tuần của năm nay ra, chọn mồng một tháng hai âm lịch, chính là tháng sau.

Vệ Thế Quốc gật đầu một cái, cũng cảm thấy ngày này rất tốt, liền đi qua tìm chị cả của anh.

Tô Tình lấy kẹo và bánh hạch đào cho anh để mang tới cho cháu trai, cháu gái ngoại.

Vệ Thanh Mai còn nói với em trai mình: “Mặc dù là cũng hiếm khi về được một chuyến không sai, nhưng các em cũng ở hơi lâu đó.”

Cũng không phải là không được, mà chính là ở nhà mẹ của em dâu quá lâu, chị dâu của em dâu có ý kiến gì không?

Vệ Thế Quốc cười một tiếng: “Chị cả, chị đừng suy nghĩ nhiều như vậy, em và vợ em đều hiểu rõ trong lòng.”

Về ăn tết bọn họ cũng không phải làm không mang đồ về, hơn nữa, bình thường anh và vợ anh cũng sẽ đi chợ đen mua một ít trứng gà hoặc là trái cây về, bởi vì trong lòng hai người bọn họ đều hiểu rõ, cho nên Đỗ Hương cũng không có ý kiến gì với việc bọn họ ở nhà cả.

Vệ Thanh Mai cười nói: “Ông thông gia và bà thông gia nhìn thấy Dương Dương, Nguyệt Nguyệt có vui không?”

“Rất vui, rất thích.” Vệ Thế Quốc cười nói.

“Vậy thì tốt.” Vệ Thanh Mai cũng hoàn toàn yên tâm, dù là như thế nào đi chăng nữa, ông thông gia và bà thông gia cũng sẽ nể mặt hai đứa cháu ngoại mà khoan dung đôi chút cho đứa con rể nông thôn này nhỉ?

Vệ Thế Quốc chuyển qua nói chuyện chính, nói chuyện anh muốn nhận thầy và cô làm cha mẹ nuôi.

Vệ Thanh Mai hơi sửng sốt, vội nói: “Sau này bọn họ có xảy ra chuyện gì không? Thành phần nhà chúng ta em cũng biết mà, chuyện này...”

“Đều đã sửa lại án sai rồi, còn có thể có chuyện gì được chứ? Chị cả, chị không lên thành phố mà nhìn xem, bầu không khí trên đường phố hoàn toàn khác với trước kia rồi.” Vệ Thế Quốc nghiêm túc nói.

Đích xác là không giống nhau, năm ngoái sau khi bang Số Tự bị quật ngã, nói với cha vợ anh, đối với cha vợ anh mà nói, giống như là núi đá lớn sau lưng đã được dời đi.

Ở nông thôn thì còn khá tốt, nhưng trong thành phố lại thay đổi vô cùng lớn, những kẻ phách lối kia đều kẹp chặt cái đuôi làm người.

Nhất là đi đôi với chuyện không ít người được sửa lại án sai, những người phái tố cáo kia cũng đều phải cụp đuôi.

Tỷ như lão xưởng trưởng trong xưởng của cha vợ anh, còn chẳng phải quay về tiếp tục là xưởng trưởng sao? Mà khi đó những người tố cáo ông ta, bây giờ rất khó lăn lộn được ở trong xưởng!

Dựa theo ông Tô nói thì là có lẽ không lâu nữa, sẽ không còn ở nổi trong xưởng nữa.

Còn có lão Trần dựa vào quan hệ để vào bộ vận tải của cậu ba nữa, bây giờ không còn quan hệ, còn chẳng phải là chỉ có thể tranh thủ thời gian bán công việc đi chạy thoát thân sao?

Năm nay trôi qua, Vệ Thế Quốc đã hiểu rất rõ cảm giác bình minh đã đến mà thầy của anh nói.

Vệ Thanh Mai nhìn em trai mình, nói: “Vậy em đã nghĩ rồi hả? Đã hỏi thầy và cô của em chưa?”

“Đã hỏi rồi, bọn họ cũng rất vui, em cũng đã nghĩ kỹ chuyện này rồi, chị cả, chị yên tâm đi.” Vệ Thế Quốc nói.

Vệ Thanh Mai cũng chỉ nói: “Nếu như em đã nghĩ kỹ rồi, vậy chị cả cũng không có gì để nói nữa, đến lúc đó sẽ dẫn anh rể của em và Gia Đống, Gia Lương về cùng nhau.”

“Được.” Vệ Thế Quốc gật đầu một cái.

Vệ Thế Quốc về thôn cũng tới nói chuyện này với mấy người Mã đại nương và ông cụ Mã, còn có đội trưởng và vợ của đội trưởng.

Ở chỗ này của bọn họ nhận nhận thân là một chuyện rất quan trọng, nhận nhận thân, đó là giống như phải làm cha mẹ ruột.

Cho nên, phải báo cáo với trưởng bối trong thôn.

Ông cụ mã và Mã đại nương đều cảm thấy không tệ, đội trưởng cũng cảm thấy rất tốt, vậy là liền lan truyền trong thôn.

Có không ít người có quan hệ tốt với bà Đường, đều đi hỏi bà Đường.

“Đứa bé Thế Quốc kia hiếu thuận, thấy tôi và thầy nó không có chỗ nhờ cậy, nên muốn nhận chúng tôi làm cha mẹ, bộ xương già này của chúng tôi cũng chẳng có chỗ dùng, nhưng Thế Quốc và Tô Tình đều tình nguyện nhận, vậy sau này chúng tôi cũng sẽ phát huy chút sức lực, trông con giúp chúng nó.” Bà Đường cười nói.

Thầy Cung cũng cười ha hả hỏi mấy người đội trưởng hỏi một vài nghi thức và các bước để nhận thân, cũng dựa theo phong tục bên này.

Mọi người thấy bọn họ như vậy còn tưởng rằng bọn họ không có con, hoặc là đã có, nhưng không còn.

Ông hai của bọn họ cũng không nói nhiều nên bọn họ cũng không hỏi nhiều, dẫu sao rất dễ động vào chuyện đau lòng của bọn họ, trong những năm tháng này chuyện vợ con ly tán, tan cửa nát nhà cũng không hề hiếm thấy.

Nên cũng nhiệt tình nói ở đây chuyện nhận thân rất được coi trọng.

Ở chỗ này của bọn họ con nuôi và con ruột không khác nhau, nếu như trước khi lâm chung cha mẹ nuôi có để lại tài sản, thân là con nuôi cũng có thể được chia một phần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận