Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 348. Ly hôn tái giá nấu cháo gà 7

Chương 348. Ly hôn tái giá nấu cháo gà 7

Vệ Thanh Lan nghe được ý của chị cả cô ta, khóc nói: "Chị cả, em biết trước kia em không hiểu chuyện, trước kia là em sai rồi, nhà họ Vệ không có bạc đãi em, em lại một cước đá hai đứa bé của anh hai, hại bọn họ ngã sấp xuống, bây giờ em trở về nhớ tới chuyện đó chính em cũng xấu hổ, chị dâu mắng em không sai, súc sinh mới làm ra loại chuyện này, nhưng hiện tại em đã hối hận, chị không thể ngay cả một một cơ hội để sửa sai cũng không cho em."

Vệ Thanh Mai tức giận nói: "Hiện tại biết sai rồi? Khi còn sớm thì sao em không đi, nếu em có thể nghĩ như vậy sớm hơn, làm sao còn làm to chuyện đến một bước này?"

"Chị cả, chẳng lẽ chẳng lẽ sau này em không còn nhà mẹ đẻ sao? Con gái không có nhà mẹ đẻ thì cũng không có rễ, chị đừng nhìn hiện tại em gả cho Chu Đại Kim được sống tốt, nhưng trong lòng em vẫn không có chút an tâm nào, em chỉ có một mình, em không cha không mẹ, đến cả anh chị em cũng không có một ai, em thật sự không yên tâm." Vệ Thanh Lan nói, sau đó liền quỳ xuống trước mặt chị cả cô ta: "Chị cả, em thật sự biết sai rồi, chị đừng không nhận em có được hay không?"

Vệ Thanh Mai nhịn không được nói: "Em có chuyện gì thì nói, đừng làm vậy, chỉ cần về sau em đừng có khinh suất, chị sẽ không không nhận em."

Lúc này Vệ Thanh Lan mới vui mừng, lại có chút chần chờ: "Chị cả, anh hai bên kia. . ."

"Anh hai em bên kia để chị đi nói một chút, nhưng mà em cũng đừng trông cậy gì nhiều, tính tình của Tình Tình chị hiểu rõ, em ngàn vạn lần không nên đá Dương Dương cùng Nguyệt Nguyệt ngã lăn trên mặt đất, chuyện này suốt đời cô ấy cũng đừng hòng bỏ qua cho em, đừng nói cô ấy, hiện tại chị nhớ tới cũng tức giận!" Vệ Thanh Mai hung hăng bóp cô ta một cái.

Vệ Thanh Lan đau đớn nhưng lại không dám phản kháng.

Không có nhà mẹ đẻ, người phụ nữ ở nhà chồng căn bản không đáng để trong lòng, muốn bắt nạt thì bắt nạt, lúc ở với Lý Thắng Cường cô ta đã lĩnh giáo qua, cho dù là như thế nào cô ta cũng phải nhận nhà mẹ đẻ!

Nhưng mà nghĩ đến khuôn mặt vô cùng quyến rũ lại vô cùng sắc bén kia của Tô Tình, chị dâu quá lợi hại, cô ta có chút run sợ trong lòng, cho nên để chị cả của cô ta đi nói, từ đó hòa hoãn một chút quan hệ.

Vệ Thanh Mai cũng không có trở về nhà mẹ đẻ nói nhanh như vậy, sau vụ trồng cây tháng bảy, khó được có một chút nhàn rỗi, lúc này chị mới mang theo ba anh em Gia Đống, Gia Lương còn có Gia Châu trở về thăm người thân.

Tô Tình nói: "Gia Đống năm nay có thể đi học rồi à?"

"Đi học? Con không muốn đi học." Trần Gia Đống lập tức lắc đầu.

Tô Tình hỏi: "Vì sao không muốn đi học? Con không biết đi học rất hữu dụng sao?"

"Đi học vô dụng, trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh!" Trần Gia Đống còn bắn luôn một lời kịch khá nổi tiếng trên phim truyền hình ra.

"Nói hươu nói vượn." Tô Tình nói: "Đi học sao lại vô dụng?"

"Đại đội thanh niên trí thức chúng ta chính là người đi học, làm việc luôn luôn bị người trong thôn chúng ta ghét bỏ, nói trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh!" Trần Gia Đống nói.

Tô Tình nghe vậy liền cười, lại chăm chú nhìn cháu trai mình, nói: "Gia Đống, hôm nay mợ sẽ nói cho con biết một cái đạo lý, con nghe một chút."

"Mợ, mợ nói đi." Khó thấy được mợ của cậu nghiêm túc như vậy đâu, Trần Gia Đống yếu ớt gật đầu.

"Đi học cũng không phải là vô dụng, ngược lại, đi học có tác dụng lớn, đi học con mới có thể càng thông minh, đi học con mới có thể mở mang trí tuệ của mình, có thể giúp con suy nghĩ về cuộc đời, để tầm mắt của con trở nên cao xa, mà không phải dùng sức lao động trong thôn, mỗi ngày mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời, điều đó chỉ cần liếc mắt là đã thấy hết tương lai, đương nhiên cũng không phải nói bọn họ như thế không tốt, người dân lao động rất vĩ đại, nhưng nếu có lựa chọn tốt hơn, vậy sẽ phải lựa chọn con đường tốt hơn, mà đi học chính là con có thể có được quyền lựa chọn đường tắt duy nhất." Tô Tình chăm chú cùng cháu trai nói.

A Tú mang theo Tiểu Ngư ngồi ở một bên may y phục, cũng nghe được một phen như thế, trong mắt lộ ra tia hâm mộ.

Thật, đời này cô ấy đều chưa thấy qua người phụ nữ thông tuệ nào giống mẹ của Dương Dương, câu kia là gì nhỉ? Đúng rồi, bên trong có càn khôn!

Nếu cô ấy cũng có thể có một, hai phần mười sự thông minh của mẹ Dương Dương, vậy thì có thể hưởng thụ suốt cuộc đời.

Vệ Thanh Mai lại càng không cần phải nói, nghe thấy trong lòng kích động, càng cảm thấy vô cùng may mắn, lát nữa chị nhất định phải đi đến trước mộ của cha mẹ đốt vàng mã, cảm ơn cha mẹ trên trời có linh thiêng phù hộ em trai cưới người vợ như thế!

Vượng ba đời, người này nhất định sẽ vượng ba đời nhà họ Vệ, Dương Dương cùng Nguyệt Nguyệt có người mẹ như vậy, về sau không sợ không thành tài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận