Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 354. Thả ra được ngụm khẩu khí, sướng lên mây 5

Chương 354. Thả ra được ngụm khẩu khí, sướng lên mây 5

“Đã đọc sách như nào rồi? Có phải những thứ trước kia học đều đã quên gần hết rồi không?" Tô Tình cười nói.

“Đúng vậy, cũng đã mấy năm không đọc sách, đã quên rất nhiều." Chu Hồng cười gật đầu.

Trần Bích đi rửa sạch hai quả dưa chuột, lấy cho Chu Hồng và mình ăn, thấy Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đều nhìn bọn họ ăn, cô ấy cười lại đi rửa sạch một quả, bẻ cho hai anh em mỗi người một đoạn.

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt nhậm lấy gặm, tuy không có vị gì, nhưng bọn nó cũng không chê.

Lúc này một nam thanh niên trí thức đi tới, là một thanh niên tri thức đã có tuổi, cầm sách vở đến cho Chu Hồng và Trần Bích, nhìn thấy Tô Tình cười nói: “Thanh niên trí thức Tô tới chơi.”

“Thanh niên trí thức Tân.” Tô Tình gật đầu với ông ấy.

Vị thanh niên trí thức Tân này là thanh niên trí thức già nhất nhưng vẫn không kết hôn, bởi vì từ đầu đến cuối đều tin tưởng vững chắc sẽ có một ngày được trở về thành phố, cho nên không muốn kết hôn.

Tô Tình nhìn sách anh ấy mang đến. là sách cô mượn cho Trần Bích và Chu Hồng.

“Mấy quyển sách này tôi nghe Trần Bích và Chu Hồng nói, là cô mượn cho bọn họ xem?” Thanh niên trí thức Tôn nhìn Tô Tình nói.

Tô Tình cười nói: “Còn không phải tôi muốn bọn họ nhẹ nhàng hơn chút sao? Xem nhiều sách, lúc chọn từ đặt câu gì đó cũng rất có ích, nếu nắm được bí quyết cũng có thể viết văn gửi đến nhà xuất bản bên kia, không cần quá vất vả.”

Thanh niên trí thức Tân nghe vậy hơi thất vọng, anh ấy còn tưởng rằng Tô Tình bởi vì quan hệ với thầy Cung nên có tin tức nội bộ gì đó.

“Xem nhiều sách chút cũng không tồi, sau khi tôi tới nông thôn vẫn luôn mang theo sách, trước kia lúc ở chỗ thanh niên trí thức không có việc gì, cũng thích đọc sách, thói quen này đã nhiều năm như vậy cũng chưa thay đổi, Trần Bích và Chu Hồng đều biết, trước kia hai người họ cũng từng mượn sách tôi, nhưng giờ đã có hai đứa trẻ, tôi cũng không còn thời gian rảnh để xem, hơn nữa đều bị tôi ném tới ném lui, nghĩ đến hai người bọn họ từng mượn sách của tôi, lúc này mới đem sách giáo khoa tới cho bọn họ xem, đỡ phải để phủ bụi.” Tô Tình cười nói.

Cô đang giúp Trần Bích và Chu Hồng, để bọn họ có thể chiếm trước càng nhiều tiên cơ, nhưng tuyệt đối sẽ không để người khác cảm thấy có phải cô biết cái gì hay không.

Những chuyện cô nói đều hợp tình hợp lý, bởi vì tất cả sách vở này xác thực là cô mang đến để giết thời gian lúc xuống nông thôn, trước kia để bên người, Trần Bích và Chu Hồng quả thực cũng từng mượn sách chỗ cô.

Bây giờ sinh con, muốn chăm con nên rất bận, không rảnh để xem sách, cho nên mang đến cho Trần Bích và Chu Hồng, chuyện này rất bình thường.

Thanh niên trí thức Tân cũng biết là mình suy nghĩ nhiều, anh ấy muốn trở về thành phố muốn phát điên rồi, ban đêm cũng nằm mơ thấy trở về thành phố.

Mà năm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, nhiều người đều được sửa lại án sai như thế, chuyện thi đại học đã yên lặng mười năm, có thể khôi phục lần nữa không? Anh ấy muốn thăm dò được gì đấy từ chỗ Tô Tình, nhưng Tô Tình trả lời cũng không chê vào đâu được.

“Nhiều phần tử trí thức đều được sửa lại án sai trở về cương vị như vậy, điều này chứng minh quốc gia cần phần tử trí thức, tôi tin tưởng chăm chỉ xem sách, chúng ta nhất định còn có cơ hội!” Thanh niên trí thức Tân rất nhanh đã tự cổ vũ bản thân.

Tô Tình cũng có chút tán thưởng, nhưng không nói gì cả, mặc kệ có cơ hội hay không, nhưng cơ hội luôn để lại cho người có chuẩn bị.

Thanh niên trí thức Tân và Trần Bích trao đổi một quyển sách liền trở về tiếp tục đọc.

Trần Bích và Chu Hồng đều thở dài, nói: “Cô đừng trách anh ấy, anh ấy là quá muốn quay về thành phố."

Tô Tình cười nói: “Tôi không có trách móc, ngược lại, tôi rất bội phục anh ấy, mười năm như một vẫn kiên trì ý nghĩ của mình.”

“Đúng vậy, đọc sách rất nghiêm túc, mỗi ngày say khi tan tầm trở về liền đọc sách, lúc này mới qua bao lâu, đã qua đây đổi đến quyển thứ năm.” Trần Bích gật đầu.

Tô Tình không nói quá nhiều, nhưng cô cảm giác, thanh niên trí thức Tân lúc này có thể như diều gặp gió.

Tô Tình ở bên này hàn huyên cùng bọn họ một lúc, rồi mới đẩy Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đang gặm dưa chuột quay về.

Nhưng giữa đường lại gặp được Thái Mỹ Giai, hiển nhiên là Thái Mỹ Giai cố tình chặn cô ở giữa đường, nhưng mà Tô Tình không có hứng thú với cô ta, không muốn nói chuyện với cô ta.

“Thấy tôi bây giờ sống như vậy, chắc cô cực kỳ hả giận, cực kỳ vui vẻ nhỉ!” Thái Mỹ Giai cắn răng nói.

Tô Tình liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: “Tôi không có hứng thú với chuyện của người không liên quan, còn đang bận.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận