Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 355. Thả ra được ngụm khẩu khí, sướng lên mây 6

Chương 355. Thả ra được ngụm khẩu khí, sướng lên mây 6

Thái Mỹ Giai mặc kệ cô, cố ý tự nói: “Tô Tình, cô biết tôi hâm mộ cô cỡ nào không? Từ nhỏ tôi đã hâm mộ cô, hâm mộ cô có cha mẹ yêu thương, hâm mộ cô có các anh trai yêu thương, cho dù là em trai cô, cũng coi cô như em gái, thương cô như em gái, tôi cực kỳ hâm mộ.”

Tô Tình cười ha hả, cho nên tới nói với cô mấy chuyện này, là muốn khiến cô mềm lòng sao? Chuyện này thì thật sự không cần.

Cô lạnh nhạt vô tình nói: “Ban đầu đại khái là hâm mộ, nhưng sau này tôi có thể khẳng định, cô là ghen ghét tôi, hận tôi, không cần phủ nhận, cô nghĩ như nào, trước kia tôi mắt mờ không thấy rõ, nhưng bây giờ tôi đã nhìn thấu, Thái Mỹ Giai, cô không thể nhìn tôi sống tốt!”

Thái Mỹ Giai thật sự muốn khiến cô mềm lòng, dù sao cha nuôi của Vệ Thế Quốc có nhân mạch như vậy, nếu thay cô ta nói một câu, vậy chẳng phải cô ta có thể lấy được chỉ tiêu quay về thành phố rồi sao? Cho dù đã gả cho Vương lão lục, cô ta cũng không từ bỏ hy vọng quay về thành phố, thậm chí còn càng thêm bức thiết!

Nhà họ Vương đó là loại người sa cơ thất thế, cả nhà đều là cực phẩm!

Nhưng mà đó chỉ là tính toán ban đầu, nghe lời này của Tô Tình, cô ta biết mình không thể gạt được cô.

Đôi con ngươi trong trẻo của Tô Tình như nhìn thấu cô ta, Thái Mỹ Giai cũng không diễn tiếp được, nói: “Phải, tôi chính là không thể nhìn cô sống tốt, dựa vào cái gì đều là người, dựa vào cái gì đều là con gái, sao tôi lại bị cả nhà ghét bỏ, mà cô lại được cả nhà họ Tô yêu thương sủng ái trong lòng bàn tay, cô rõ ràng ngu xuẩn như vậy, cô rõ ràng tùy hứng điêu ngoa như vậy, vì sao mệnh cô lại tốt như vậy!”

“Trong túi tôi trước nay đều trống rỗng, một đồng tiền cũng không có, nhưng cô thì sao, trong túi cô trước nay đều không thiếu tiền, trước đó là cha mẹ cô đi làm, là gia đình song tân, sau này anh cả cô lên làm công nhân, anh hai cô cũng sớm vào bộ đội tham gia quân ngũ, cho dù là anh cả hay anh hai, đều sẽ cho cô tiền, đặc biệt là anh cả cô, mỗi lần trở về, tiền tiêu vặt của cô đều có thể ăn xài phung phí tiêu tốn một hai tháng, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà mệnh cô lại tốt như vậy!”

“Tôi là bất đắc dĩ bị bắt xuống nông thôn, cô cho rằng tôi muốn xuống nông thôn sao, tôi nói sợ cô một mình theo đuổi Bùi Tử Du sẽ cô đơn cho nên đến ở cạnh cô, đó là để dỗ cô vui thôi, tôi là không có biện pháp mới xuống nông thôn, tôi căn bản không muốn tới nơi thâm sơn cùng cốc này, tôi một chút cũng không muốn, nhưng mà cô thì sao? Cô lại muốn chết muốn sống muốn xuống nông thôn, trong nhà cũng không cản được, còn tưởng rằng cô sẽ chọc người trong nhà tức giận, nhưng bọn họ lại vẫn thương cô, chẳng sợ cô tùy hứng đuổi theo một nam nhân xuống nông thôn, khiến cả nhà náo loạn không vui, nhưng người nhà vẫn lo lắng cô ở nông thôn sống không tốt, mỗi tháng đều đưa một cái bao lớn như vậy đến đây!”

“Những chuyện đó đều không là gì, bây giờ cô mù quáng tìm nam nhân cũng có thể nhận một đôi cha mẹ nuôi có quan hệ nhân mạch ở Bắc Kinh, mỗi ngày lên trấn trên cắt thịt trở về ăn, từ khi tiến vào ngày nóng bức, bà già kia còn mỗi ngày tới công xã ôm dưa hấu lớn về, sau này có lẽ còn mang các người tới Bắc Kinh hưởng phúc!”

“Dựa vào cái gì? Tô Tình cô rốt cuộc có chỗ gì hơn người, theo tôi thấy thì cô chính là một kẻ ngu xuẩn không rõ đầu đuôi, ngu đến không cách nào hình dung, dựa vào cái gì cô có thể có mệnh tốt như vậy? Tôi chính là ghen ghét, ghen ghét đến phát cuồng, vậy thì như thế nào, nhân sinh hạnh phúc, người ngu xuẩn như cô sao xứng có được!”

Gần như là nói một hơi, Thái Mỹ Giai liền phát tiết toàn bộ uất ức đè nén trong lòng mấy năm nay.

Nếu không biết, thật sự sẽ cho rằng Tô Tình làm chuyện có lỗi với cô ta.

Nhưng Tô Tình làm chuyện có lỗi với cô ta sao? Không có, từ đầu tới cuối đều không có.

Tô Tình trào phúng mỉa mai cô ta: “Bây giờ cô hẳn là nên soi gương, nhìn dáng vẻ ghen ghét đỏ mắt kia của cô có bao nhiêu xấu xí, tôi chưa từng ăn qua một viên kẹo của cô, chưa từng uống một ngụm nước của cô, chúng ta làm bạn bè trước nay đều là cô được lợi từ chỗ tôi, trước nay đều là tôi chia sẻ cho cô, nhưng tôi cũng chưa từng so đo cái gì, nhưng thật ra tôi lại không nghĩ tới vài thứ kia của tôi nuôi ra một con sói mắt trắng, cho chó ăn chó còn biết vẫy đuôi, cho cô ăn, cô còn không bằng chó, so sánh cô với chó là ủy khuất cho con chó.”

“Cô đắc ý cái gì, còn không phải là cô bày đồ ra cho tôi để hưởng thụ cảm giác ưu việt sao!” Thái Mỹ Giai nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận