Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 361. Nhóc con nhà địa chủ mệnh thật tốt 4

Chương 361. Nhóc con nhà địa chủ mệnh thật tốt 4

Bà Tô gật đầu, cháu gái Tô Thừa tuệ cũng là bằng cao trung, thân là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tô, sao có thể không được đọc sách, cháu trai có thể đọc thì cháu gái cũng có thể.

Bây giờ cháu gái cũng không có công việc, ở nhà mang thai làm việc nhà, nếu có thể tham gia thi đậu đại học, vậy tương lai cũng có thể nhẹ nhàng hơn không ít.

Bà Tô nghĩ vậy, hỏi: “Mẹ, Thừa Nhân học tập như nào?”

“Nó và em trai đều học không tệ, nếu bây giờ dốc toàn lực học tập, cũng có thể nắm chắc bảy phần!" Bà ngoại Tô nhỏ giọng nói.

Đây là bà ấy hỏi cháu trai, cháu trai nói nhỏ với bà ấy, kêu bà ấy đừng nói ra ngoài, bà ngoại Tô cũng không nói với ai, chỉ nói với con gái.

Bà Tô biết mấy đứa cháu trai đều sẽ chăm chỉ đọc sách, nên hỏi về vấn đề công việc: “Vậy nếu Thừa Nhân thi đỗ, công việc thì sao?”

“Mẹ biết con sẽ muốn hỏi chuyện này mà, mẹ đã an bài, nếu ba anh em chúng nó đều thi đỗ, vậy để chúng nó đi học, công việc thì nhường cho Thế Quốc, cũng không cần Thế Quốc tốn một ngàn hai trăm đồng đi mua công việc kia, quý chết quý chết.” Bà ngoại Tô nói.

Chuyện công việc kia rất có khả năng bi người khác mua mất Vệ Thế Quốc và cậu ba đều chưa nói, cho nên cũng không biết.

Nhưng công việc tốn một ngàn hai để mua cũng quý chết mất, còn an ủi nói chỉ là tiền lương hai năm, nhưng nếu có lựa chọn khác, vậy không cần dùng tiền, một ngàn hai là số tiền lớn cỡ nào chứ? Bà ngoại Tô nói trước mặt cháu trai cháu gái là chỉ cần hai năm có thể lấy lại, thật ra chỉ là an ủi người trẻ tuổi.

Bà Tô gật đầu, nói: “Đến lúc đó cũng sẽ có giá thị trường, không chiếm tiện nghi.”

Bà ngoại Tô tiếp tục nói: “Tất cả những chuyện này là dưới tiền đề phải thi đỗ đã, nếu không thi đỗ, vậy chỉ có thể để Thế Quốc chờ một chút, phải gọi anh em bọn nó đi làm công việc này, sang năm xem còn có thể thi tiếp hay không.”

Bà Tô cũng không có ý kiến, hỏi: “Hữu Vinh có nói gì không? Cũng đã sang tháng này, công việc kia sao mãi không có tin tức?”

“Không có tin tức cũng tốt, cứ kéo dài thêm một thời gian.” Bà ngoại Tô nói, tốt nhất có thể kéo dài tới khi có kết quả thi đại học.

Nhưng hiển nhiên là không có khả năng, cậu ba Tô Hữu Vinh đi làm ở bên ngoài, thường không ở nhà, phải vài ngày sau mới trở về.

Lần này tới ông ấy cực kỳ vui vẻ, buổi tới tới tìm chị gái và anh rể nói về chuyện công việc của cháu rể bên ngoại.

Kéo dài lâu như vậy, hai chiếc xe vận tải mới của bộ vận tải bọn họ đã tới, còn mấy ngày nữa sẽ phải đến bộ vận tải!

Ông Tô và bà Tô đều không rõ nguyên do: “Có ý gì? Bộ vận tải các chú có xe vận tải mới có liên quan gì tới Vệ Thế Quốc?”

“Anh chị không biết đâu, ông cụ bảo vệ ở cửa chỗ bọn em cực kỳ coi trọng Thế Quốc, đối với Thế Quốc rất tốt, muốn con của ông ấy, chính là lãnh đạo của bọn em một vị trí để lại cho Thế Quốc, hôm nay đã nói với em, nói em thông báo cho Thế Quốc tới phỏng vấn, nói là phỏng vấn, thực chất chỉ là đi ngang qua sân, chỉ cần Thế Quốc đến sẽ có một vị trí." Tô Hữu Vinh cười ha hả nói.

Ông bà Tô vui mừng không nhịn được, bà Tô vội nói: “Vậy không cần tốn 1200 đồng nữa?”

“Không cần, đến lúc đó bảo Thế Quốc mua thêm chút đồ cho ông già kia là được.” Tô Hữu Vinh cười nói.

Bà Tô lập tức nói với ông Tô: "Ngày mai ông đi mua đi, bốn bao thuốc bốn bình rượu, tất cả đều chọn loại tốt nhất để cho Thế Quốc, để Thế Quốc mang cho người ta!”

Ông Tô liên tục gật đầu: “Được, được.”

Đỗ Hương ở bên cạnh cho con ăn, nghe được cũng vui thay cho em chồng, có thể tiết kiệm được 1200 đồng, đó là số tiền lớn cỡ nào chứ!

“Vậy Thế Quốc và Tình Tình sẽ có thể dọn đến ở trong thành phố sao?" Đỗ Hương cũng có chút vui vẻ nói.

“Để Thế Quốc tới trước, Tình Tình nói, con bé phải chậm một chút, tháng mười hai sẽ thi đại học, cũng chỉ còn hơn một tháng, con bé cũng phải đọc sách chuẩn bị, chuyển hộ khẩu các thứ lúc đó dễ làm, không cần gấp gáp nhất thời, để con bé ôn tập cho tốt mới quan trọng!” Bà Tô nói.

Ông Tô và Tô Hữu Vinh cũng gật đầu.

Ông Tô nói với Tô Hữu Vinh: “Chú có quen ai tay nghề tốt chút hay không, phải gọi người đến sửa lại chỗ sân kia nữa.”

Tô Hữu Vinh nói: “Có, em quen một người, mai sẽ bảo hắn đi tìm người, mai anh rể qua chỗ em, em dẫn anh đi tìm hắn.”

Ông Tô gật đầu.

Tin tức lớn như vậy đương nhiên là không thể trì hoãn, ngày hôm sau ông Tô đã gọi một cuộc điện thoại đến công xã bên này.

Số điện thoại là do Tô Tình viết thư về nhà mẹ đẻ, ông Tô nói trong điện thoại là tìm con trai thầy Cung, cũng chính là con rể ông, làm phiền thông báo một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận