Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 362. Nhóc con nhà địa chủ mệnh thật tốt 5

Chương 362. Nhóc con nhà địa chủ mệnh thật tốt 5

Nếu là người khác, vậy thật sự là lười thông báo, nhưng thân phận thầy Cung không bình thường, mỗi ngày đều mang hai đứa cháu tới bên này uống trà, không có ai trong công xã không quen, đều rất nể tình.

Giống như hôm nay, thầy Cung mang theo Dương Dương Nguyệt Nguyệt chuẩn bị đến đây, nếu có tin tức gì, ông ở công xã cũng có thể biết trước, hơn nữa ở nhà cũng nhàn rỗi không phải sao?

Vì thế nửa đường có người nói với thầy Cung là cha vợ của con trai ông gọi điện đến.

“Không cần thông báo, tôi nhận là được." Thầy Cung nói.

Mang theo Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đi vào, cũng nhận điện thoại bên kia, ông Tô còn tưởng rằng phải chờ một hồi, không nghĩ tới nhanh như vậy.

Vừa nghe thấy là cha nuôi của con rể, lập tức chào hỏi sang sảng. sau đó cũng đi thẳng vào vấn đề, nói con rể ba ngày sau vào thành phố tham gia phỏng vấn của đoàn xe.

Thầy Cung đồng ý, bảo ông cứ yên tâm, quay về sẽ nói cho Thế Quốc.

Sau đó bảo Dương Dương và Nguyệt Nguyệt nói vài câu với ông ngoại, hai anh em đều mơ mơ hồ hồ gọi mấy tiếng, nghe đến tâm ông Tô cũng mềm nhũn, liên tục nói được rồi, Dương Dương Nguyệt Nguyệt ngoan.

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt ở bên điện thoại rất tò mò, chớp mắt nhìn thứ đồ phát ra tên bọn chúng.

Bởi vì ba ngày sau mới vào trong thành phố, cũng không cần phải gấp gáp vội trở về thông báo cho con trai, nên thầy Cung mang theo cháu trai cháu gái ngồi bên này uống trà nói chuyện phiếm.

Chờ sắp đến trưa mới dẫn hai anh em về nhà, có cầm ô, không sợ nắng..

Đúng lúc bà Đường cũng muốn đi đưa cơm cho Vệ Thế Quốc và Tô Tình, tuy đã khôi phục thi đại học, nhưng Tô Tình cũng không gấp gáp đọc sách điên cuồng giống người khác, chỉ cần sau khi tan tầm quay về ghi chép lại chút là được, đây là kết quả của nỗ lực lâu dài.

Cho nên bây giờ tiếp tục tham gia thu hoạch vụ thu kiếm điểm công, bởi vì nếu không có gì ngoài ý muốn, đây là lần cuối cùng cô tham gia lao động, khiến người ta mệt mỏi là tất nhiên, nhưng cũng rất đáng giá để sau này nhớ lại.

Bà Đường mang bánh bao cho hai vợ chồng, không chỉ có có bánh bao, còn có cháo bát bảo.

Thức ăn này thật đúng là không thể chê, Tô Tình ăn rất vừa lòng, Vệ Thế Quốc đương nhiên cũng vậy.

“Cha con nói cha vợ con gọi điện đến, công việc bên kia có tin tức, kêu con ba ngày sau đi phỏng vấn.” Bà Đường cười nói.

Ánh mắt Tô Tình sáng lên, Vệ Thế Quốc đương nhiên rất vui, anh biết nhất định là ông cụ bảo vệ cửa bên kia có tin tức.

Chỉ là có chút chần chờ, bởi vì đây chính là thời điểm thu hoạch vụ thu quan trọng, một đám thanh niên trí thức cũng chưa tới tham gia thu hoạch vụ thu, bây giờ trai tráng có sức lao động như anh làm một nửa lại muốn buông tay.

Nhưng mà cơ hội như vậy rất khó có được, dù biết không tốt nhưng sau khi tan tầm Vệ Thế Quốc vẫn tới tìm đội trưởng Mã.

Đội trưởng Mã vừa nghe không nói hai lời lập tức đồng ý: "Chuyện này còn phải nói? Nhất định phải đi, cha vợ vất vả tìm công việc cho cậu, không biết tốn bao nhiêu quan hệ, cậu đương nhiên phải đi thử!”

“Ông hai, vậy tôi sẽ không có cách nào tiếp tục tham gia vụ thu hoạch nữa.” Vệ Thế Quốc nói.

“Trong đội có bao nhiêu trai tráng, còn thiếu một người như cậu sao? Cơ hội như vậy cậu phải nắm cho chắc, đừng khiến cha vợ cậu thất vọng!” Đội trưởng Mã nghiêm túc nói.

“Cảm ơn ông hai.” Vệ Thế Quốc gật đầu, liền đi về trước.

Vợ đội trưởng cảm khái vạn phần, nói: “Có phải sau này Thế Quốc sẽ trở thành người thành phố không?”

Đội trưởng Mã gật đầu: “Tôi thấy chắc là vậy rồi, đây cũng là nhờ phúc vợ nó.”

Nếu đứa cháu trai Vệ Thế Quốc này có thể vào trong thành phố đi làm, đội trưởng Mã tất nhiên sẽ ủng hộ, không có lý do để không ủng hộ, hơn nữa cha vợ này cũng chưa chắc là vì Vệ Thế Quốc, nhất định là không muốn con gái và cháu trai cháu gái mình ở nông thôn, mới làm như vậy.

Vợ đội trưởng cũng cảm khái rất nhiều, nói: “Khó trách người trong thôn đều nói Thế Quốc mệnh tốt, là tổ tiên tích đức.”

Tổ tiên nhà họ Vệ là xuất thân địa chủ, nhưng đích xác là địa chủ tốt, không ít lần tiếp tế cho người trong thôn, lúc trước cũng đem toàn bộ gia sản quyên ra ngoài để phục vụ việc đánh giặc, mấy chuyện này mọi người đều biết.

Nguyên nhân chính là vì tiền nhân trồng cây, hậu nhân mới có thể hái quả.

Ban đêm, Vệ Thế Quốc nói với vợ về chuyện công việc này.

“Vẫn luôn nói lo lắng em vào đại học trước để anh lại một mình trong thôn, hiện giờ lại là em và bọn trẻ ở nhà.” Tô Tình nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận