Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 367. Một năm thi đại học 2

Chương 367. Một năm thi đại học 2

Sáu Vương nghe vậy cực kỳ lo lắng, nói: “Mẹ, vậy làm sao đây, chẳng lẽ còn có thể không cho cô ấy đi thi sao?”

“Không cho thi đại khái là không được, cô ta có lẽ sẽ liều mạng với con, hơn nữa để cô ta đi thi cũng không nhất định sẽ thi đậu, con đừng ngăn cô ta.” Vương đại nương nói.

Sáu Vương liền nóng nảy: “Vậy phải làm sao, vạn nhất nếu thi đậu, cô ấy liền đi rồi!”

“Cho nên nói con ngu xuẩn, con không nghĩ biện pháp giữ cô ta lại sao? Vì sao em gái con có nắm chắc như vậy? Chính là bởi vì trong bụng có con của Toàn Tài, còn sinh cho Toàn Tài thằng nhóc mập mạp, mang ra ngoài ai không khen? Nếu trong bụng vợ con có con của con, còn có thể chạy trốn sao?” Vương đại nương nói.

“Nhưng mà dùng cái túi kia, không mang thai được.” Sáu Vương nói.

Vương đại nương nói: “Chờ, để mẹ xem túi kia có hình dáng gì.”

Không qua bao lâu, rất nhanh Thái Mỹ Giai đã ra ngoài, bởi vì muốn mang đề đi hỏi thanh niên trí thức khác, đều sẽ hỏi lẫn nhau tham thảo một chút.

Vương đại nương liền lập tức cùng nhi tử vào trong phòng, lấy những cái bao nilon đó ra, vừa thấy, Vương đại nương liền hiểu.

“Còn không đơn giản? Con cắt cái phần dưới này đi, tối lửa tắt đèn cô ta có thể nhìn thấy gì? Thần không biết quỷ không hay làm cô ta lớn bụng, chỉ cần trong bụng cô ta có con của con, vậy cô ta sẽ không chạy được!” Vương đại nương nói.

Quả nhiên ánh mắt sáu Vương sáng lên, giơ ngón tay cái lên cho mẹ.

Thái Mỹ Giai cũng không biết hai mẹ con này tính kế mình, bây giờ toàn bộ tâm tư của cô ta đều đặt trên học tập, nhưng mà vì căn bản không tốt, cho nên cực kỳ sốt ruột.

Lại đây hỏi những vấn đề đó, mấy người Chu Hồng vừa nhìn liền biết làm như nào, khiến cô ta vừa bực bội vừa lo âu.

“Vốn dĩ chúng tôi cũng không biết, đề này không dễ dàng, là Tô Tình nói với chúng tôi, cô ấy thật sự rất lợi hại, khó trách trước kia đều là học sinh đạt loại giỏi.” Trần Bích nói.

Được rồi, Thái Mỹ Giai lúc này cũng không có hứng thú ở bên này lâu, bởi vì cô ta không nghe được hai chữ Tô Tình.

Trần Bích và Chu Hồng cũng không quản cô ta, tiếp tục xem sách, hiện tại ai còn kiên nhẫn nhìn sắc mặt cô ta, thuận miệng nói một câu cô ta một hai phải để trong lòng, bọn họ cũng không có biện pháp.

Ban đêm, Thái Mỹ Giai cũng tiếp tục khắc khổ học tập, học đến khuya mới thổi đèn ngủ, ai biết sáu Vương còn chưa ngủ, trực tiếp phải làm với cô ta

Thái Mỹ Giai cũng không phản đối, chỉ là kêu anh ta đi lấy bao nilon, sáu Vương liền đi lấy.

Toàn bộ quá trình Thái Mỹ Giai cũng không phát hiện bất thường, cô ta chỉ kêu anh ta nhanh lên, cô ta còn muốn đi ngủ.

Sáu Vương xong rồi mới giống như trộm xuống giường đất thu dọn, mẹ thật giỏi, tiếp theo cứ làm như vậy, có thai mới có thể buộc người bên mình.

Trong thôn không ít người lo lắng, giống như mẹ Trần Tuyết, cũng cực kỳ lo lắng.

Con rể có bao nhiêu ưu tú, lớn lên tốt, có văn hóa, danh ngạch sinh viên chắc chắn con rể đã nắm chắc, tuyệt đối chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi.

Bà ra không lo lắng con rể có thể thi đậu hay không, bà ta chỉ lo lắng cho con gái mình.

Mãi cho đến giờ bụng cũng chưa có động tĩnh, sao có thể được?

Con rể ưu tú như thế, tương lai vào đại học chắc chắn sẽ có rất nhiều nữ sinh viên coi trọng, đến lúc đó còn có thể muốn con gái bà ta sao?

“Sao con lại vô dụng như thế, chuyện sinh con dễ dàng như vậy, con đã kết hôn với Tử Du bao lâu rồi, một chút động tĩnh cũng không có, vợ Vệ Thế Quốc cũng đã sinh một đôi thai long phượng rồi, đừng nói cô ta, ngay cả Vương San Hô kia cũng đã sinh cho Tôn Toàn Tài một đứa con trai, bây giờ trong bụng lại thêm một đứa nữa, đứa vợ câm của Từ Diệu Tổ cũng đã sinh được một đứa con gái, sao con mãi không có chút động tĩnh nào như thế?” Mẹ Trần Tuyết hận sắt không thành thép nói.

Nhà họ Trần bọn họ cũng không thể mất đi đứa con rể Tử Du này, mà điều duy nhất có thể trói chặt con rể, chính là bụng của con gái, nếu có thể mang thai con của Tử Du, Tử Du thế nào cũng phải để ý đứa trẻ không phải sao?

Nhưng sao nghĩ tới con gái lại vô dụng như vậy? Từ sau khi sảy thai lần trước thì mãi không có mang.

Trong lòng Trần Tuyết khổ sở thì ai biết? Đứa bé năm nay nếu không bị chị chồng đẩy sảy mất, bây giờ cũng đã sinh rồi.

Cô ta cũng biết mình nên có một đứa con của Bùi đại ca, như vậy Bùi đại ca tới đại học mới có thứ để nhớ nhưng không mang thai được cô ta cũng không có biện pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận