Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 377. Con cháu bất hiếu nhà họ Cung 4

Chương 377. Con cháu bất hiếu nhà họ Cung 4

“Hơn nữa năm đó ông nội con còn lòng đầy căm phẫn nói chuyện giúp mấy bạn bè kia, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, mẹ và cha con còn tốt, chịu khổ cũng không sao, nhưng mấy đứa bé các con thì sao? Sẽ bị liên lụy dán cáo thị trên phố đấy. Chuyện năm đó các con không biết, có quá nhiều điều bất đắc dĩ, bây giờ ông bà các con đã được sửa lại án sai, cả gia đình chúng ta phải quý trọng khoảng thời gian đoàn tụ không dễ có được này!”

Giang Mai đang thuyết phục con gái, cũng là thuyết phục chính mình, phải, không sai, lúc trước chính là như vậy, cô ta cũng không phải vì sợ bản thân bị liên lụy mới kêu chồng đi tố cáo cha mẹ chồng, cô ta đều là vì bọn nhỏ!

Cung Như Thư liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, cuối cùng vẫn ngậm miệng, mẹ cô một hai phải bịt tai trộm chuông thì còn có thể nói cái gì?

Không bao lâu sau, con gái Cung Như Họa, và thằng ba Cung Như Tùng, cùng với thằng út Cung Như Bách đều trở về.

Giang Mai cũng nói với bọn họ chuyện ông bà nội sắp trở về.

Đôi mắt Cung Như Họa chợt lóe, cười nói: “Ông bà nội đã trở lại, chúng ta phải đi qua hiếu kính với ông bà cho tốt!”

Giang Mai rất vừa lòng nhìn con gái thứ một cái, tức giận nói với con gái lớn: “Nghe xem em gái con nói như nào, đây mới là lời cháu gái nên nói!”

Cung Như Họa cười nhìn về phía chị gái, nói: “Chị cả nói cái gì vậy?”

“Con mặc kệ nó nói cái gì đi, dù sao cũng không phải lời hay.” Giang Mai nói.

Cung Như Tùng và Cung Như Bách, hai người một đứa 15 tuổi, một đứa 13 tuổi, năm đó đều còn nhỏ, cũng không có ấn tượng gì với ông bà nội mình.

Nhưng bọn họ đều biết, ông bà nội trước kia là người xấu, bây giờ chỉ là sửa lại án sai mà thôi.

“Con mới không cần ông bà nội là người xấu.” Cung Như Bách nhỏ tuổi nhất hừ lạnh.

Cung Như Tùng lớn hơn chút còn biết lời này không thể nói thẳng, nên cũng không nói.

“Trước kia là bị oan uổng, ông bà nội không phải người xấu, nếu là người xấu, bây giờ còn có thể sửa lại án sai sao?” Cung Như Thư trừng em trai mình.

“Dù sao em cũng không thích, mất mặt, đừng hy vọng em nhận bọn họ!” Cung Như Bách nói.

Cung Như Thư tức giận đến đỏ mặt, Cung Như Họa cười nói: “Chị cả, chị cũng không cần mắng em tư, em tư năm đó mới có bao lớn, không có ấn tượng với ông bà nội là chuyện bình thường, dù sao trong mấy chị em chúng ta chỉ có chị được ông bà nội nuôi lớn, bọn em đều là một tay ông bà ngoại nuôi lớn.”

“Cho dù trước kia nhỏ tuổi, hiện giờ cũng không còn nhỏ, sao có thể nói ra loại lời này?” Cung Như Thư nói.

“Dù sao chị thích nhận thì cứ nhận đi, còn quản cả em chắc? Em nói không nhận sẽ không nhận, em không có ông bà nội, em chỉ có ông bà ngoại!” Cung Như Bách lớn tiếng nói.

Giang Mai rất vừa lòng với phản ứng của con trai, không uổng công cha mẹ mình thương cháu ngoại, hơn nữa cũng không thể cả nhà đều cúi đầu, có một ít thanh âm phản đối cũng tốt, để hai lão già kia biết không phải trong nhà rất cần nhận bọn họ, để đến lúc bọn họ quay về nên biết vừa phải, không nên quá mức, đừng để mấy đứa cháu nội thật sự không nhận bọn họ!

“Thằng tư, không thể nói ông bà nội như vậy.” Nhưng Giang Mai vẫn tỏ vẻ ngoài mặt.

Cung Tuấn Tài rất nhanh cũng đã tan tầm trở về, lúc ở trên bàn cơm mới nghe nói chuyện này, hắn ta nghe xong cũng không nói cái gì.

Cung Như Thư nhìn cha mình, đợi nửa ngày cũng không thấy cha khuyên mẹ đừng đi quấy rầy ông bà nội, trong lòng không nhịn được mà thở dài.

Cung Như Họa nhìn ở trong mắt, hai chị em ở một phòng, ban đêm lúc đi ngủ, Cung Như Họa liền hỏi.

“Chị cả, chị là một tay ông bà nội nuôi lớn, sao lại không muốn cha mẹ đi nhận lại ông bà?” Cung Như Họa tỏ vẻ kinh ngạc.

Cung Như Thư nhàn nhạt nói: “Không chỉ có cha mẹ, bao gồm cả chúng ta, tốt nhất đều không cần qua quấy rầy ông bà nội, để ông bà sống tốt là được, bên kia mấy người ông Trương và ông Lý đều đã trở lại, ông bà cũng không thiếu người ở bên."

Cung Như Họa cười nói: “Chị cả, cái này không giống chị, những năm gần đây, chị không ít lần qua bên kia hỏi thăm tình hình ông bà nội, bây giờ ông bà đã trở lại, chị lại không muốn qua đây là đạo lý gì?”

“Như Họa, chị biết trong lòng em hiểu rõ, mục đích của mẹ là gì, em cũng biết, em đã 18 tuổi.” Cung Như Thư quay người nói.

Cung Như Họa hơi nghẹn, nói: “Mẹ có thể có mục đích gì, có thể nhắm đến cái gì chứ, trong lòng mẹ cũng áy náy, cho nên mới muốn đền bù cho hai người.”

“Ngủ đi, không còn sớm.” Cung Như Thư không muốn nói tiếp cùng đứa em gái trong lòng hiểu rõ ngoài mặt giả bộ hồ đồ này nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận