Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 378. Con cháu bất hiếu nhà họ Cung 5

Chương 378. Con cháu bất hiếu nhà họ Cung 5

Cung Như Họa cũng không tiếp tục nói, chỉ bĩu môi ở trong lòng mà thôi, chỉ có chị thanh cao, cái gì chị cũng không cần.

Hai ngưòi già năm đó chịu ủy khuất, nhưng ông ngoại và bà ngoại cô ta đều đã nói qua, cha mẹ làm như vậy là vì mấy đứa nhỏ bọn họ, nếu hai người thực sự có chuyện gì, mấy đứa trẻ bọn họ lại chịu liên lụy, cuộc sống như vậy quả thực không cách nào tưởng tượng?

Cho nên cha mẹ tố cáo ông bà nội, phủi sạch quan hệ để bảo toàn mấy chị em bọn họ thì có gì sai?

Bây giờ đã trở lại, mẹ mình muốn hòa hoãn quan hệ, có gì không thể?

Còn về việc ham đồ của hai người, sao có thể nói là ham? Hai người đã lớn tuổi như vậy, chỉ có một đứa con trai là cha, tương lai mất rồi không phải hai căn nhà kia đều sẽ để lại cho con cháu sao?

Đương nhiên còn có cả tiền nữa, nghe nói sau khi sửa lại án sai sẽ được bồi thường một số tiền rất lớn, ông bà nội mỗi người có một phần, vậy đó chính là hai phần tiền.

Số tiền đó ông bà nội nhất định tiêu không hết, đến lúc đó đều để lại cho con cháu.

Nhưng mà thật sự là không phải ham mấy thứ này, chủ yếu là loại ràng buộc huyết mạch này là không thể chia cắt, vãn bối hiếu kính với trưởng bối cũng là chuyện nên làm.

Mẹ mình làm như vậy không sai.

Hai chị em không tiếp tục nói, nhưng hai vợ chồng bên cạnh lại vẫn đang nói chuyện.

Chủ yếu là Giang Mai đang nói: “Cha mẹ đã sắp trở lại, đến lúc đó chúng ta phải qua đó, em biết tính tình của cha mẹ, nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho chúng ta, nhưng chúng ta cũng phải tỏ thái độ mới được.”

“Em cũng nói em biết tính cha mẹ, em còn định tỏ thái độ như nào?” Cung Tuấn Tài mím môi nói.

“Đương nhiên phải tỏ thái độ, cha mẹ đều già như vậy rồi, thân thể nhất định cũng không tốt, sau này cũng phải cần người trẻ tuổi chúng ta chăm sóc, trước đó là chúng ta không đúng, lúc ấy chúng ta đều rất bất đắc dĩ, nhưng chuyện đã qua đều đã qua, cuộc sống luôn phải nhìn về phía trước không phải sao?” Giang Mai nói.

Cung Tuấn Tài không nói chuyện.

“Anh có nghe em nói không? Đến lúc đó cùng qua đi, cha mẹ muốn đánh muốn chửi cũng được, chúng ta đi qua, cũng không nghĩ chuyện khác, nghĩ đến hai ngôi nhà kia của cha mẹ, còn có hai phần tiền bồi thường án oan, chẳng lẽ anh đều không muốn?” Giang Mai nói.

“Nói mấy chuyện này làm gì, hiếu kính cha mẹ là chuyện nên làm.” Cung Tuấn Tài nói.

Giang Mai lúc này mới vừa lòng, nói: “Anh nói rất đúng, hiếu kính cha mẹ là chuyện nên làm.”

Hai người đều đã già như vậy rồi, cho dù tính tình quật cường có thể bẻ gãy người trẻ tuổi bọn họ sao? Đến lúc đó chỉ cần biểu hiện thái độ ra, thời gian dài trôi qua, hàng xóm láng giềng đều sẽ nhìn ở trong mắt, không phải bọn họ nói không nhận sẽ không nhận, cho dù không nhận, sau khi bọn họ chết những thứ kia cũng là của nhà cô ta!

Năm ngoái tầm tháng này Vệ Thế Quốc cùng đám người Thẩm Tòng Quân vào trong núi săn thú, năm nay Vệ Thế Quốc đã vào trong thành làm tài xế, đương nhiên không rảnh.

Nhưng mà mấy người Thẩm Tòng Quân, Từ Diệu Tổ và Vương Cương, Vương Thiết vẫn cùng nhau đi săn thú, năm ngoái Vệ Thế Quốc mang Thẩm Tòng Quân qua chỗ bán thịt lợn rừng ờ vùng ngoại ô, cho nên năm nay bọn họ săn được thú cũng mang tới đó bán cho hai người già.

Nếu là năm ngoái tới bạn, dù hai ông bà cụ kia rất muốn cũng sẽ không mua của bọn họ, bởi vì không thân, cho dù bọn họ cũng coi như biết Thẩm Tòng Quân, nhưng cũng sẽ không mạo hiểm, nhưng năm nay thì không giống.

Bọn họ quả thực không sợ.

Năm nay ít hơn năm trước một chút, chỉ có hai con lợn rừng, bởi vì số lượng không nhiều lắm cũng không nỡ ăn, nên đi đổi lấy tiền mang về.

Trên thực tế con lợn rừng giết năm trước nếu không phải Vệ Thế Quốc nói giết chia, bọn họ cũng muốn bán lấy tiền, nhưng đã giết thì cứ giết đi, dù sao cũng có nhiều như vậy, chia về để qua năm cũng tốt.

Năm nay không có nhiều lắm, đều bán lấy tiền là được rồi.

Hai ông bà còn hỏi da rắn, gà rừng và thỏ hoang của bọn họ có bán hay không?

Tuy lợn rừng bán lấy được tiền rất vui, nhưng da rắn, gà rừng và thỏ hoang này thì không bán.

Ra ngoài vài ngày, dù sao cũng phải mang chút thịt về nhà không phải sao?

Mấy người cùng về trong thôn, thời gian đã không còn sớm, nhưng sáng sớm hôm sau, A Tú, Vương Mạt Lị, và vợ Cương Tử tẩu cùng mẹ Hắc Thán, tất cả đều mang thịt đến đây.

Từng người đều lần lượt mang tới, Tô Tình đang ở bên trong chiêu đãi A Tú và vợ Cương Tử, me Hắc Thán đã tới rồi.

Tô Tình bị những tình cảm quê nhà này làm cảm động rồi, cười nói: “Mọi người hẹn nhau đến một lượt à? Nhưng mà tôi vẫn nói những lời này, nếu trong nhà không có thịt, đồ mọi người mang đến tôi nhất định sẽ không khách khí, nhưng trong nhà vẫn còn, cho nên tôi nhận tấm lòng, gà rừng thì mang về cho đám Hắc Thán ăn đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận