Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 389. Nữ Trạng Nguyên oanh động toàn tỉnh 8

Chương 389. Nữ Trạng Nguyên oanh động toàn tỉnh 8

Mới vừa muốn hỏi, liền nhìn thấy bà ngoại Tô, mợ cả Triệu Mỹ Lan, mợ ba Chu Chiêu Đệ chạy như bay đến!

“Mẹ, chị dâu, Chiêu Đệ, sao mọi người lại tới đây?” Bà Tô buồn bực nói.

Sao bà nhìn thấy trên mặt mẹ mình, cả chị dâu và em dâu đều có một loại ánh sáng phấn khởi như thế!

“Không chỉ chúng ta tới, anh cả con và cháu trai đều tới, bọn họ đang ở ngoài ngõ khoác lác với người ta xem báo đấy!" Nét mặt bà ngoại Tô tỏa sáng, giống như ăn thuốc thập toàn đại bổ.

“Có chuyện gì à, sao con không nghe nói?" Bà Tô không khỏi nói.

Hôm nay là ngày gì, một đám người đều chúc mừng bà, khen bà dạy con tốt, ngày nào đó muốn tới cửa nhờ bà chỉ giáo, bà đã làm cái gì?

“Con còn chưa biết à?” Bà ngoại Tô vừa thấy con gái còn chưa biết, hứng thú lập tức tới rồi, mở báo trong tay mình ra cho bà xem: “Tin tức lớn như vậy sao con còn có thể không biết? Con xem, con xem đây là gì?"

Ánh mắt bà Tô đã bị ảnh chụp lớn của con gái mình trên báo hấp dẫn, sau đó ánh mắt liến chạm đến tên và phần giới thiệu bên cạnh: Nữ Trạng Nguyên tỉnh, Tô Tình!

“Mẹ, con không phải nằm mơ chứ?” Bà Tô ngây người một hồi lâu, lúc này mới ngơ ngác nói.

Bà đã không còn là người tính tình yếu ớt kia, sao có thể không hiểu con gái mình rõ nhất, con bé sao có thể thi được thành tích đứng đầu toàn tỉnh chứ? Bà nhìn trái nhìn phải, là con gái mình không sai, nhưng sao bà lại cảm thấy như đang nằm mơ vậy?

Bà ngoại Tô tức giận nói: “Sao lại là mơ, cái gì gọi là mơ? Tình Tình vốn dĩ ưu tú, tài mạo song toàn, văn chương nổi bật, giống như mẹ khi còn trẻ!

Bà Tô, Triệu Mỹ Lan và Chu Chiêu Đệ: “……”

“Em nhìn xuống chút nữa xem?” Triệu Mỹ Lan cười nhắc nhở.

Bà Tô mới đầu còn chưa phản ứng lại, vẫn là bà ngoại Tô chỉ cho bà xem, lúc này ánh mắt bà mới vất vả dời khỏi ảnh chụp của con gái, chuyển đến ảnh chụp của con trai.

“Chị hai, chúc mừng chị, Trạng Nguyên tỉnh đã bị Tình Tình lấy mất rồi, Bảng Nhãn tỉnh cũng là Cảnh Văn, chị cũng quá biết nuôi con, một đám đều xuất sắc như vậy!" Chu Chiêu Đệ vừa vui vẻ vừa hâm mộ.

Bà Tô theo bản năng khiêm tốn nói: “Cũng không nuôi gì nhiều, đều là tự bọn nó lớn lên.”

Bà ngoại Tô lập tức nói: “Cái này là lời gì? Ngày mai đài truyền hình tới phỏng vấn, con nói như vậy, vậy mẹ phải nói tiếp thế nào?"

Bà Tô sửng sốt một chút, nói: “Cái gì?”

“Cái gì là cái gì? Ngày thường thấy con cũng đủ thông minh, sao đột nhiên ngốc như vậy? Trạng Nguyên tỉnh, Bảng Nhãn tỉnh đều là của nhà chúng ta, đây là một tin tức lớn đều, người ta nhất định muốn tới phỏng vấn, đến lúc đó con phải nói cho tốt, đặc biệt là Cảnh Văn giống ông ngoại lúc trẻ, Tình Tình lại giống người bà ngoại này lúc trẻ, những cái đó đều là trọng điểm, con đều phải nói cho phóng viên biết, khiến nhóm lãnh đạo đều biết được truyền thống tốt đẹp của nhà mình, là một thế hệ nối tiếp một thế hệ, biểu tình này của mấy đứa là có ý gì? Mẹ nói không đúng chỗ nào, khi đó mẹ và cha các con cũng là để lỡ thời điểm tốt nhất, trì hoãn……”

Bà Tô:…… Mẹ, cha con năm đó chính là một đầu bếp béo, mẹ năm đó chính là một tú nương nhỏ.

Lúc chạng vạng mấy ngày sau Vệ Thế Quốc mới về đến bộ vận chuyển với Lý Đại Ất.

Chuyện này khiến Vệ Thế Quốc thở phào một hơi, sau khi cầm hai cái chậu nhựa plastic quay về nhà cha vợ.

Em vợ còn chưa kết hôn, anh cũng một mình, ngủ cùng em vợ là được.

Chỉ là lúc này quay về, sao ánh mắt mọi người nhìn anh lại kỳ quái như vậy? Ánh mắt những hàng xóm xung quanh chào hỏi anh giống như muốn xuyên thẳng qua anh để nhìn xem bên trong có cái gì.

Hai người bác gái Triệu và thím Hứa còn đang nói chuyện phiếm, bác gái Triệu nói chuyện bà già nhà họ Bùi bên kia đã vào viện nằm rồi.

Thím Hứa hỏi tại sao, không nghe nói có bệnh gì mà, đang êm đẹp sao lại nằm viện?

Bác gái Triệu liền cười: “Còn có thể vì sao, lúc trước Tô Tình thích con trai và ta bao nhiêu? Nhưng bà ta còn ỷ vào con trai mình xuất sắc mà làm cao, giờ con gái nhà họ Tô đã gả cho người đàn ông khác, con phượng hoàng này bay mất rồi, cô nói xem bà ta có thể không hối hận sao? Đặc biệt là đứa con trai tốt kia còn mang một người vợ ở nông thôn về, bà già kia không chừng đã hối hận xanh cả ruột rồi.”

Thím Hứa thổn thức, nói: “Khó trách bà ta phải vào viện, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không chịu đựng nổi!”

Rõ ràng suýt chút nữa là có thể thành con dâu mình, vừa có thể sinh thai long phượng vừa có thể kiếm tiền nhuận bút, lúc này còn là người thành tích đứng đầu tỉnh, nữ Trạng Nguyên danh xứng với thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận