Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 391. Sắc mặt Vệ Thế Quốc hồng hào 2

Chương 391. Sắc mặt Vệ Thế Quốc hồng hào 2

Nhưng anh vừa nói vậy mọi người đều bật cười, cả ông Tô và bà Tô, người nghiêm túc như bà Tô cũng cười nói: “Con nhìn kỹ xem, bên cạnh viết cái gì?”

“Đúng vậy anh rể, anh đừng vội ghen tuông quá độ, nhìn xem bên cạnh viết cái gì?” Tô Cảnh Quân cười ha ha nói.

Trên mặt ông Tô và Tô Cảnh Văn đều mang ý cười, bọn họ đều đã vui vẻ, bây giờ đến lượt con rể, em rể.

Vệ Thế Quốc lúc này mới nhìn đến bên cạnh: Nữ Trạng Nguyên tỉnh, Tô Tình.

Một hàng chữ này khiến cả người Vệ Thế Quốc có chút ngơ ngác, phản ứng không kịp.

“Nữ…… Nữ Trạng Nguyên?” Vệ Thế Quốc ngây ngốc nói.

Dáng vẻ ngây ngốc này chọc cười toàn bộ mọi người, mấy cậu họ mợ họ nói: “Còn không phải sao, Tình Tình chính là nữ Trạng Nguyên kỳ thi đại học năm nay của tỉnh chúng ta, lúc này con bé chính là đè ép toàn trường, mười thứ hạng đầu toàn tỉnh, một mình con bé là con gái, nhưng con bé lại đứng đầu, mấy đứa con trai phía sau đều bị đẩy xuống.”

Vệ Thế Quốc vẫn là dáng vẻ ngây ngốc chưa thể hồi phục tinh thần, trong đầu cũng chỉ có một câu, vợ anh là nữ Trạng Nguyên, vợ anh là người đứng đầu trong số sinh viên thi đại học toàn tỉnh?

“Hì hì, anh rể con vui đến choáng váng.” Tô Cảnh Quân nhếch miệng cười.

Những người khác đều là phát ra tiếng cười thiện ý, nhưng cũng hiểu được, lúc bọn họ mới vừa biết, không phải cũng là như vậy sao, nữ Trạng Nguyên thế nhưng ở ngay bên người, còn là cháu ngoại họ thân thích, đều sợ ngây người.

Vệ Thế Quốc cũng mãi một hồi lâu sau mới hồi phục tinh thần, đầu tiên ổn định mênh mang trong lòng, đọc tin tức về vợ mình trên báo, nhìn xuống liền thấy ảnh chụp của anh vợ.

“Anh cả?” Vệ Thế Quốc kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, là anh cả, chị là Trạng Nguyên tỉnh khoa văn, anh cả là Bảng Nhãn tỉnh khoa văn.” Tô Cảnh Quân cười nói.

“Anh cả!” Vệ Thế Quốc dựng ngón cái cho anh vợ.

Tô Cảnh Văn cười nói: “Em đừng dựng ngón tay cái cho anh, dựng cho vợ em đi, anh thi cũng tạm ổn thôi, còn kém con bé hơn mười điểm.”

Vệ Thế Quốc nhếch miệng cười, nhịn cũng nhịn không được, cười thành đồ ngốc, nhưng mọi người cũng cười theo, chuyện tốt như vậy, ai không vui ai không hạnh phúc?

Tâm tình của Vệ Thế Quốc bây giờ không thể hình dung, chỉ có thể nói hận không thể có thêm đôi cánh bay về trong thôn, nhưng bây giờ không có xe, dù thế nào cũng phải chờ đến ngày hôm sau.

“Anh rể, mấy cái chậu nhựa đó là anh lấy từ chỗ bộ vận chuyển về à?” Tô Cảnh Quân cười hỏi.

“Đúng vậy, trong nhà xem thiếu hay không.” Vệ Thế Quốc nhìn chậu nhựa đặt bên cạnh, gật gật đầu.

“Trong nhà không thiếu, để qua nhà các con đi.” Bà Tô nói.

Vệ Thế Quốc nói: “Một cái để bên này, chỗ bọn con bên kia một cái là đủ.”

Bà Tô không muốn tranh cãi với con rể, nói: “Tình Tình sang năm phải đi học, đến lúc đó còn phải mang đồ vật lên, chậu nhựa này vừa đúng lúc, cũng không cần đi mua, cất trước đi.”

Vệ Thế Quốc còn chưa nói gì, Đỗ Hương lúc này đã bưng ra, còn đập cho anh ba quả trứng gà ở bên trong, nói: “Thế Quốc, ăn cơm trước đi.”

“Cảm ơn chị dâu.” Vệ Thế Quốc cười nói.

“Khách khí làm gì.” Đỗ Hương cười cười.

Mọi người đều đã ăn, Vệ Thế Quốc ngồi ăn một mình, bụng cũng thật sự đói.

Lúc này mấy người cậu họ mợ họ mới chuẩn bị trở về, đã ngồi lâu rồi, ngày mai còn phải đi làm.

Ông bà Tô tiễn người ra cửa, xong rồi mới quay về, Vệ Thế Quốc đã ăn một nửa.

“Thế Quốc, ngày mai liền trở về à?” Ông Tô hỏi.

“Ba, cái này còn phải hỏi sao, nếu không phải đã muộn không có xe, có khi anh rể sẽ ngồi xe suốt đêm đi tìm chị con ấy chứ, cha đừng thấy người vẫn ở đây, nhưng hồn đã sớm bay về đó rồi.” Tô Cảnh Quân cười nói.

“Con biết được à.” Bà Tô cười trợn trắng mắt liếc con trai một cái.

Tô Cảnh Quân cười hỏi anh rể: “Anh rể, anh nói em nói sai rồi sao? Nhất định anh và chị của em một ngày không thấy như cách ba thu, càng đừng nói đã lái lâu như vậy, cũng đã mấy cái thu rồi.”

Vệ Thế Quốc cười: “Đúng là người đã đính hôn, còn rất hiểu chuyện.”

Tô Cảnh Quân ho khan, bình tĩnh nói: “Em và Kiều Kiều mới giống chị và anh rể đâu, bọn em chính là đứng đứng đắn đắn.”

Chu Kiều Kiều nếu ở chỗ này có lẽ sẽ bị cậu nói đến mặt đỏ thẫm, cậu quả thật chân chính đứng đắn, quá đứng đứng đắn đắn, động tác nhỏ không biết bao nhiêu!

Từ dắt tay đến hôn cũng chưa bao lâu, thật sự rất đứng đắn.

“Cút qua một bên đi.” Bà Tô đánh con trai một cái, đưa cháu nội cho ông Tô, ngồi xuống nói với con rể: “Con và Tình Tình năm nay tính ăn tết ở quê nhà quá hay là tới trong nhà mình?”

“Con trở về hỏi Tình Tình một chút, xem ý cô ấy thế nào.” Vệ Thế Quốc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận