Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 392. Sắc mặt Vệ Thế Quốc hồng hào 3

Chương 392. Sắc mặt Vệ Thế Quốc hồng hào 3

“Vậy được, hai đứa thương lượng đi.” Bà Tô gật đầu, biết con rể mệt, nói: “Ăn xong liền về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải ngồi xe trở về.”

“Dạ.” Vệ Thế Quốc thật sự có chút mệt.

Chỉ là sau khi nằm lên giường, vẫn không thể nào ngủ được, lấy báo ra lăn qua lộn lại xem.

Lúc Tô Cảnh Quân từ nhà tắm trở về, còn nhìn thấy anh rể đang xem báo, cười nói: “Anh rể, chị của em có phải rất lợi hại hay không?”

“Phải.” Vệ Thế Quốc cười đáp lời.

Lợi hại, vợ anh rất lợi hại.

“Chị của em lợi anh như vậy, anh có cảm thấy áp lực không? Có cảm thấy nữ mạnh nam yếu không?” Tô Cảnh Quân hỏi.

Vệ Thế Quốc cười nhìn em vợ: “Chị em dù lợi hại vẫn là vợ của anh, là mẹ của con trai, con gái anh!”

Tô Cảnh Quân yên tâm, trong lòng anh rể nghĩ thoáng là được, phải biết rằng có một ít người đàn ông sẽ bởi vì vợ quá mức ưu tú mà sinh ra tâm tư tự ti mẫn cảm, bất lợi với gia đình hài hòa.

“Em và đối tượng của em thi thế nào?” Vệ Thế Quốc hỏi.

“Em nằm khoảng thứ hạng hơn hai mươi toàn tỉnh, những người phía trước đều rất mạnh.” Tô Cảnh Quân cảm khái, đây vẫn là kết quả vì chị kêu cậu ôn tập trước, nếu không phải trôi đến xa hơn, đương nhiên cậu và anh chị không giống nhau, cậu là khoa học tự nhiên.

Còn thành tích Chu Kiều Kiều cũng không tồi, cô xếp hạng hơn 200 toàn tỉnh, thành tích của cô không phải quá tốt, đều là Tô Cảnh Quân ôn tập cho cô, lại sớm muốn cùng Tô Cảnh Quân vào đại học Công Nông Binh gì đó, cho nên còn coi như nỗ lực.

Thành tích lúc này cũng ổn.

Tô Cảnh Quân còn nói một ít tình huống của họ hàng khác, mấy ngày nay giấy thông báo trúng tuyển đều lục tục truyền xuống.

Giống như em họ ở nhà chú hai bên bộ đội bên kia, bởi vì không nỗ lực quá nhiều, trước kia nói cũng không để ở trong lòng, chỉ miễn cưỡng đạt đủ điểm, tuy rằng cũng sẽ có thể vào đại học, nhưng cũng không phải đại học quá tốt gì.

Chỉ là chú hai tức giận đến mức rút thắt lưng ra đánh, thím hai bên cạnh còn nói dùng sức mà đánh, chưa ăn cơm sao!

Là anh hai gọi điện thoại về nói.

Nhưng nhà bà ngoại bây giờ cũng tạo nên oanh động trong nhóm bà con láng giềng.

Bởi vì người thi đậu đại học quá nhiều!

Con gái của bác cả và mợ cả, cũng chính là chị họ Tô Thừa Tuệ đã gả ra ngoài cũng thi đậu, học đại học Sư phạm ở gần nhà.

Nhân, Nghĩa, Lễ, Trí, Tín nhà cậu ba và mợ ba, Tô Thừa Nhân trước đó đi làm ở cục bưu chính, Tô Thừa Nghĩa xuống nông thôn, còn cả Tô Thừa Lễ đều thi đậu.

Nếu nói thành tích xuất sắc cầm cờ đi trước toàn tỉnh như Tô Cảnh Văn, Tô Tình và Tô Cảnh Quân thì không có, nhưng tất cả đều thi đậu đại học.

Đại học bây giờ đương nhiên không cần phải nói, là cực kỳ khan hiếm tài nguyên, Tô Thừa Nhân đã chuẩn bị bán công việc, muốn vào đại học.

Sau này khi ra khỏi đại học là tiền đồ không thể hạn lượng, không phải thứ mà một công việc này có thể so được.

Tô Thừa Nghĩa xuống nông thôn cũng đã gọi điện thoại về, hiện giờ có lẽ cũng đã chuẩn bị về thành phố.

Lập tức có nhiều sinh viên như vậy, bà ngoại Tô bây giờ là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái.

Bà ấy và bạn già đã mất thật sự quá vĩ đại, sao có thể sinh ra một đám con cháu có tiền đồ như thế chứ?

“Chị của em không chỉ vượng phu, còn vượng nhà mẹ đẻ, vượng nhà họ Tô nữa!” Tô Cảnh Quân lại cảm thấy những chuyện này không có quan hệ nhiều lắm với ông bà ngoại, là công lao của chị cậu.

Vệ Thế Quốc cười cười.

Tối hôm nay Vệ Thế Quốc cũng không biết mình có ngủ hay không, cảm thấy đôi mắt trợn một đêm, trời đã sáng.

Anh rửa mặt ăn sáng, sau đó em vợ đưa anh đến nhà ga ngồi xe.

Ngồi trên ô tô, tâm tình Vệ Thế Quốc rất mênh mang.

Nhưng mà ông trời không tốt, nửa đường xe ô tô chết máy, Vệ Thế Quốc cũng không cần tài xế tới, tự mình xuống sửa xe.

Tài xế nhớ rõ anh, cực kỳ cảm khái, cùng anh hàn huyên một đường.

“Nói đi cũng phải nói lại, hôm qua lúc tôi xem báo, sao cảm thấy nữ Trạng Nguyên tỉnh chúng ta quen mắt như vậy chứ? Chỉ là không nhớ ra, nhìn thấy cậu tôi mới nghĩ tới, nữ Trạng Nguyên trên báo kia có phải vợ cậu hay không? Tôi nhớ rõ năm ngoái cậu và vợ ôm một đôi song sinh ngồi xe?” Tài xế vừa lái xe vừa hỏi.

Lời này vừa nói ra, những người khác trên xe đều nhìn về phía Vệ Thế Quốc, trong đó có một bác gái trước đây cũng ngồi xe cùng nhớ tới.

Bác gái vỗ đùi nói: “Đúng đúng đúng, không sai, chính là vợ cậu ta, tôi cũng nhớ tới, hôm trước tôi nhìn đến đã thấy quen rồi, chính là người năm trước ôm cặp song sinh kia!”

Vệ Thế Quốc rất khiêm tốn nói một câu: “Đúng là vợ tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận