Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 395. Sắc mặt Vệ Thế Quốc hồng hào 6

Chương 395. Sắc mặt Vệ Thế Quốc hồng hào 6

Tôn Toàn Tài thi đậu, thi đậu vào một trường cũng không tệ lắm, ở chỗ khác, giấy thông báo trúng tuyển đã đưa tới.

Mà hiện tại cái đuôi của Vương San Hô cũng muốn vểnh lên tận trời cao, ai cũng hâm mộ, đây chính là vợ sinh viên đấy!

Mẹ Tiểu Thông liền nhớ tới chuyện năm đó, nếu không phải Tô Tình nói chuyện của con gái mình, không phải con gái và thanh niên trí thức Tôn đã có thể thành rồi sao, vậy hiện tại người trở thành vợ sinh viên, chính là con gái mình, làm gì có chỗ cho Vương San Hô.

Lúc trước người Tôn Toàn Tài coi trọng, chính là Tiểu Thông, không phải quả bí đao lùn Vương San Hô kia.

Mã đại nương cười lạnh: “Con cho rằng hắn thi đậu đại học, Vương San Hô có thể đi theo hưởng phúc sao? Đó chính là một Trần Thế Mỹ, con còn hối hận vì đã cứu con gái ra khỏi hố lửa à?”

Mẹ Tiểu Thông nói: “Sao có thể là Trần Thế Mỹ, không phải Vương San Hô đã nói sao, sau này hắn sẽ đón mấy mẹ con bọn họ đi.”

Mã đại nương lười nói với cô ta, nói với con trai mình: “Quản vợ con cho tốt, đừng đi ra bên ngoài làm mất mặt xấu hổ, bây giờ mỗi người đều đã kết hôn, còn nhớ thương chuyện trước kia!”

Nói xong liền trở về, đối với những lời này của con dâu, bà ấy lười nghe, Tôn Toàn Tài như vậy, nếu thi không đậu còn được, nhưng nếu đã thi đậu, sau này hắn còn có thể muốn Vương San Hô sao? Dù Vương San Hô sinh một đống con cho hắn, hắn cũng không nhận, người như vậy bà ấy hiểu rõ nhất!

Cho nên cho dù Tôn Toàn Tài thi đậu đại học, Mã đại nương cũng chưa từng hối hận, chờ xem chuyện cười của nhà họ Vương đi, hiện tại càng xuân phong đắc ý, sau này nhất định càng trở thành trò cười.

Lại nói đến Vệ Thế Quốc, vốn dĩ vào thôn về nhà là chuyện rất dễ dàng, nhưng tình huống không giống nhau.

Bác gái này kéo anh nói một câu, thím này kéo anh nói hai câu, thím tư Vương cũng nghe nhóm cháu trai nói chú Thế Quốc trở về rồi, vừa đi ra quả nhiên thấy, Vệ Thế Quốc đang bị lôi kéo nói chuyện.

Thím tư Vương cũng kéo anh qua nói, thím tư Vương lấy chuyện từng đỡ đẻ thai long phượng cho nữ Trạng Nguyên mà cảm thấy kiêu ngạo, muốn nói đến ai trong thôn dính nhiều phúc khí của nữ Trạng Nguyên nhất, đương nhiên là bà ta!

Vệ Thế Quốc cười nghe thím tư Vương nói, cũng không cần anh nói chen vào, bọn họ nói cực kỳ nhiều, anh chỉ cần phụ trách nghe và gật đầu là tốt rồi.

Nghe được tin tức, mấy người Thẩm Tòng Quân, Vương Cương, Vương Thiết đều tới, vậy nên lại bị vây quanh, trong lòng Vệ Thế Quốc hạnh phúc thở dài, rõ ràng đã quay về đến thôn, nhưng sao đường về nhà lại khó đi như vậy?

Vương lão lục đi ngang qua cũng nhìn đến Vệ Thế Quốc bị mọi người vây quanh, trong lòng không vui, nhóc con nhà địa có gì đắc ý chứ!

Nhưng thật sự là đắc ý.

Vệ Thế Quốc thật vất vả mới thoát thân về nhà, lúc này đây chính là bước nhanh về nhà, nếu tiếp tục trì hoãn, trời tối cũng chưa về đến nhà.

Trải qua mấy ngày vây xem, bây giờ trong nhà coi như đã không còn khoa trương như vậy.

Trước đó thật sự là nối liền không dứt, từ sớm đến tối, không có lúc nào vắng người, các loại họ hàng thân thích đều tới cửa, chính là muốn nhìn một chút xem vị nữ Trạng Nguyên Tô Tình này trông như thế nào.

Trước đó nói như xem khỉ cũng không sai, Tô Tình cảm thấy mình sắp không duy trì được nụ cười trên mặt.

Trong lòng liền oán giận Vệ Thế Quốc, sao còn chưa trở về? Trở về cũng có thể giúp cô che chắn.

Khi Vệ Thế Quốc vừa vào cửa, liền thấy cô bưng nước ấm ra, đó là nước vừa rửa sạch mông nhỏ cho Dương Dương và Nguyệt Nguyệt.

Đúng lúc đụng phải Vệ Thế Quốc đẩy cửa tiến vào.

Ánh mắt Vệ Thế Quốc gắt gao nhìn chằm chằm vợ mình, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Vợ, anh đã trở về.”

“Còn biết đường về sao.” Tô Tình sửng sốt một chút, sau đó liền bưng nước ấm đứng không nhúc nhích, hừ lạnh.

Vệ Thế Quốc cười đi lên bê chậu nước, xoay người nhìn vợ mình, Tô Tình cũng nhìn tên đàn ông này, không khác lắm so với lúc đi ra ngoài, không béo không gầy, tinh thần cực kỳ tốt, Tô Tình xác định xong liền an tâm rồi.

Cũng không biết vì sao, đôi mắt không rời ra được, nhìn mãi tên đàn ông cao lớn này, đôi mắt Vệ Thế Quốc cũng không rời ra được, cũng nhìn vợ mình, anh cảm thấy không khí lạnh băng bốn phía đều phiếm vị ngọt, ngọt không chịu được.

“Tình Tình, có phải Thế Quốc đã trở về hay không?” Trong nhà lúc này truyền đến giọng nói của bà Đường.

“Mẹ, là con đã trở về.” Vệ Thế Quốc nói về phía trong nhà.

Bà Đường vừa nghe vậy vội vàng đi ra, vừa nhìn liền đúng thật, tươi cười rạng rỡ nói: “Mau vào nhà, mau vào nhà.”

“Phải, đi ra ngoài một chuyến còn choáng váng, cứ đứng ở ngoài như cái cọc gỗ.” Tô Tình nói.

Vệ Thế Quốc cười liếc mắt nhìn vợ mình một cái, không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận