Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 396. Sắc mặt Vệ Thế Quốc hồng hào 7

Chương 396. Sắc mặt Vệ Thế Quốc hồng hào 7

Cùng đi vào nhà, thầy Cung không ở nhà, hôm nay cũng không có ở nhà, buổi trưa không ngủ ông đã đi công xã gọi điện rồi, còn không phải là đi công xã lải nhải với mấy người bạn già sao?

Hai anh em Dương Dương, Nguyệt Nguyệt ngồi chơi trên giường đất, bây giờ cũng không sợ hai anh em sẽ rơi xuống, bọn nó rất thông minh, chuyện nguy hiểm bọn họ sẽ không làm, chỉ là ánh mắt không ngừng nhìn ra phía bên ngoài, chờ khi nhìn thấy cha, hai anh em còn có chút xa lạ.

“Đây là đã quên mất cha rồi.” Vệ Thế Quốc nhìn hai đứa con, trong lòng cũng trở nên mềm mại, đồng thời nhìn đến vẻ mặt ngây thơ của hai đứa con, lập tức dở khóc dở cười.

“Còn nhỏ mà, con đi làm lâu như vậy nhất định sẽ không nhớ rõ, nhưng mà cũng sẽ có ấn tượng, con dỗ bọn nó một chút, bọn nó sẽ quen thuộc." Bà Đường nói.

Vệ Thế Quốc bỏ túi hành lý buông, tới ôm hai anh em vào trong ngực.

Hai anh em đã một tuổi rưỡi, đã rất thông minh, đều tò mò nhìn anh, người này rất quen thuộc, nhưng mà chính là nghĩ không ra, trước kia có phải đã từng gặp hay không?

Nhưng dù sao cũng là cha ruột, qua một lát đã cùng cha chơi đùa.

“Thời gian này, chắc còn chưa ăn cơm hả?" Tô Tình nhìn anh nói, bây giờ mới hơn 2 giờ chiều, đây là trở về sớm.

“Ừm, cha mẹ bọn em ăn chưa?” Vệ Thế Quốc hỏi.

“Ăn rồi, trong phòng bếp còn có sủi cảo và bánh bao, con muốn ăn sủi cảo hay là ăn bánh bao?” Bà Đường nói.

“Sủi cảo đi.” Vệ Thế Quốc nói.

“Mẹ ngồi với anh ấy đi, con đi là được.” Tô Tình nói.

Cô xuống phòng bếp lấy sủi cảo, bà Đường liền hỏi chuyện lần lái xe này như thế nào. l

Vệ Thế Quốc nói đều tốt, tuy rằng lái xe tương đối không tiện, nhưng cũng còn ổn.

“Tình Tình giành được vị trí Trạng Nguyên khoa văn năm nay, Thế Quốc con chắc đã biết nhỉ?" Bà Đường cười nói.

“Đã biết, ngày hôm qua tới nhà họ Tô mới biết.” Vệ Thế Quốc cười cười.

“Cái khác mẹ không nói nhiều, nhưng Tình Tình con phải giữ chặt biết không?” Bà Đường nhìn ngoài cửa, nhỏ giọng nói.

Vệ Thế Quốc cười nói: “Mẹ yên tâm, con biết.”

“Tính Tình Tình mẹ cũng hiểu, con bé cũng không phải loại người này, chủ yếu chính là con ở bên ngoài không thể làm chuyện có lỗi với con bé.” Bà Đường tiếp tục dặn dò.

“Con còn có thể ngốc như vậy sao, trong nhà có nữ Trạng Nguyên, còn có thể nhìn trúng những người bên ngoài đó sao?” Vệ Thế Quốc buồn cười.

Bà Đường cũng chỉ dặn dò một chút, con nuôi này có tính tình gì cô cũng rõ, sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với vợ nó.

Tô Tình rất nhanh đã bưng một chén sủi cảo ra, đây là sủi cảo thịt heo dưa muối, hương vị kia cực kỳ thơm.

Vệ Thế Quốc cũng đói bụng, ăn xì xụp.

Tô Tình nhìn anh nói: “Ở bên ngoài có ăn cơm cho tốt không?”

“Có, vợ em không cần lo lắng, tuy rằng lái xe quả thực không dễ dàng, nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn làm việc dưới ruộng nhiều, ăn cơm cũng là cơm căn tin.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình gật đầu, để anh ăn, bà Đường đứng dậy nói: “Mẹ đi ngủ trưa đây.”

Tô Tình biết đây là để lại không gian cho bọn họ, cười nhìn bà đi qua phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Hai anh em Dương Dương và Nguyệt Nguyệt rất vui, xem cha ăn cái gì, bọn họ cũng chớp mắt qua ăn một miếng, được cha đút cho rất vui.

Vệ Thế Quốc ăn xong sủi cảo, cũng uống hết canh, lúc này mới chơi cùng bọn nó, hai anh em cũng không biết cha bọn nó âm hiểm, hơn 3 giờ, hai anh em ngáp một cái, bây giờ tuy không ngủ nhiều như nghi còn nhỏ, nhưng buổi chiều cũng phải ngủ một giấc.

Hai anh em lần lượt đi ngủ, Vệ Thế Quốc đắp chăn đàng hoàng cho bọn nó, lại hôn trán hai đứa, lúc này mới nhìn về phía vợ mình.

Tô Tình cũng nhìn anh, nói: “Anh cũng nằm đi.”

Vệ Thế Quốc liền kéo vợ mình qua, Tô Tình vội nhìn lại xem cửa đóng chưa, nhỏ giọng nói: “Anh cũng không nên xằng bậy, ban ngày ban mặt!”

“Không xằng bậy, vợ, để anh ôm một cái, ôm một cái là được.” Vệ Thế Quốc ôm vợ mình, không ngừng cọ cọ chỗ cổ vợ mình, không có ý gì khác, chỉ là muốn ngửi mùi hương trên người vợ.

Tô Tình giống như nhìn thấy một đầu heo ủi cải trắng, tưởng tượng hình ảnh……

“Ở bên ngoài có xằng bậy hay không?” Tô Tình để anh cọ một hồi, lúc này mới ôm mặt anh xoay lại, nhìn đôi mắt anh nói.

“Vợ à.” Vệ Thế Quốc nhìn cô.

Tô Tình đã hiểu ánh mắt của tên đàn ông này, bị ánh mắt này của anh nhìn đến trên người có chút tê dại, nhưng cô vẫn rất lý trí, đây là thời điểm gì, cô có muốn làm người nữa hay không?

“Đừng nói sang chuyện khác, em biết chuyện của bộ vận chuyển bên kia, những tài xế già đó cùng anh lên xe, nhất định sẽ lôi kéo anh thông đồng làm bậy.” Tô Tình nói.

“Vợ à, anh không có hứng thú với những thứ đó, anh là loại người gì em biết rõ mà.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình nhìn anh nói: “Thật sự không có?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận