Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 404. Gia tộc địa chủ biến thành dòng dõi thư hương 8

Chương 404. Gia tộc địa chủ biến thành dòng dõi thư hương 8

Cha mẹ vợ anh đều đã mua nhà trong thành phố, còn chưa đi vào ở, vừa vặn khi ăn Tết vào ở trước cho có nhân khí.

Vương Mạt Lị, vợ Cương Tử, mẹ Hắc Thán và A Tú đều tới nhà ngồi.

A Tú không thể nói nên chỉ nghe mấy người Vương Mạt Lị nói.

“Lúc này cô đi qua năm mới, năm sau phải đến Bắc Kinh học, sau này còn trở về sao?” Vương Mạt Lị hỏi.

“Cái này còn phải hỏi?” Tô Tình buồn cười nói: “Chỉ là đi học, nhà họ Vệ mới là gốc rễ.”

Vợ Cương Tử rất là tò mò, nói: “Bắc Kinh cũng không biết là dáng vẻ gì?”

“Tôi mới nhìn qua Thiên môn một lần trên.” Mẹ Hắc Thán nói.

A Tú có chút hâm mộ, cô ấy cũng chưa từng thấy qua Thiên môn, trên báo chí cũng chưa thấy qua.

“Đến lúc đó nếu có cơ hội, mọi người đều đến Bắc Kinh du lịch, tôi làm hướng dẫn viên du lịch cho mọi người.” Tô Tình cười nói.

Nguyện vọng này quá không thực tế, Vương Mạt Lị nói ra lời trong lòng, nói: “Chúng ta như vậy, nào dám đi nơi như Bắc Kinh.”

Mẹ Hắc Thán, vợ Cương Tử và A Tú đều gật đầu, bọn họ có thể đến huyện thành đi dạo một chút đã rất tốt rồi, nơi xa hơn bọn họ nào dám nghĩ?

“Đều là một đám phụ nữ ngốc.” Tô Tình thấy bọn họ còn rất tán đồng với Vương Mạt Lị, nói: “Xuất thân gia đình tốt, sao lại không thể đi Bắc Kinh? Chủ yếu là mọi người muốn đi, nơi nào cũng có thể đi, không cần cảm thấy mình không xứng, tôi cảm thấy mọi người đều cực kỳ ưu tú!”

“Thật sự sao?” Vương Mạt Lị cười nói.

“Đó là tất nhiên, tôi đã từng lừa mọi người chưa? Nếu mọi người không ưu tú, tôi còn có thể đối tốt với mọi người như vậy sao, tôi chỉ chơi với người đẹp tâm thiện.” Tô Tình nói.

Lời này khiến mấy người họ đều cười.

“Thi đại học đã khôi phục, các mặt khác của quốc gia chúng ta cũng đang chậm rãi đi lên chính quy, có lẽ rất nhanh sẽ có các chính sách mới xuống dưới, chờ tôi an ổn bên kia, có tin tức gì tôi sẽ viết thư về cho mọi người.” Tô Tình nghiêm túc nói.

Đây đều là bạn tốt của cô, cô đương nhiên phải chiếu cố nhiều một chút, đó cùng nàng tốt bằng hữu, nàng đương nhiên đến nhiều chiếu cố chút, để bọn họ đều có thể bắt kịp làn gió xuân đầu tiên của quốc gia.

Không phải có câu nói, đứng ở đầu gió, heo cũng có thể cất cánh sao? Huống chi bọn họ còn cần cù chăm chỉ như vậy, còn sợ không bay được hay sao.

Vương Mạt Lị, A Tú, vợ Cương Tử và mẹ Hắc Thán đều rất vui.

“Nếu thực sự có một ngày như vậy, tôi rất muốn đi Bắc Kinh nhìn xem.” Vương Mạt Lị nhấp miệng cười nói.

“Yên tâm, sau này còn có rất nhiều cơ hội.” Tô Tình khẳng định.

Hôm nay, Vệ Thanh Mai mang theo ba anh em Trần Gia Đống, Trần Gia Lương và Trần Gia Châu qua bên này, Tô Tình cũng lấy bánh quai chèo ngon ra ăn.

Vệ Thanh Mai còn lặng lẽ đưa cho Tô Tình một trăm đồng tiền.

Tô Tình sửng sốt một chút, lập tức dở khóc dở cười nói: “Chị cả, chị cho em tiền làm gì?”

“Tình Tình, tiền này là tâm ý của chị, em cứ nhận lấy.” Vệ Thanh Mai nói.

“Chị cả, không cần, em cũng có.” Tô Tình lắc đầu.

“Chị cả không thể giúp các em cái khác, nhưng chị cũng biết tỷ không thể giúp các ngươi khác, nhưng chị cũng biết ở nhà nghèo, đi đường tốn kém, ra bên ngoài, vẫn nên có một ít dư ra mới tốt.” Vệ Thanh Mai đưa cho cô.

Tô Tình rất cảm động, tâm địa của chị chồng thật là lương thiện, đối với Vệ Thanh Lan như vậy còn lưu tình, đối với cô cũng thật sự rất tốt.

“Chị cả, tâm ý của chị em đều nhận.” Tô Tình vẫn là đẩy về, nói: “Nhưng em qua bên kia vào đại học, đại học còn có trợ cấp, căn bản không cần tiêu tiền của mình, tiền của em đủ dùng. Hơn nữa Thế Quốc bây giờ công việc ổn định, mỗi tháng cũng đều có tiền thu, cha mẹ nuôi cũng có không ít tiết kiệm, bên kia còn có nhà, cũng chỉ cần tốn chút tiền ăn uống, nhưng chút tiền ấy bọn em vẫn chi trả được."

“Vậy cũng nhận lấy, để dành phòng ngừa vạn nhất.” Vệ Thanh Mai nói.

“Chị cả, chị tiêu nhiều tiền lên người mấy đứa Gia Đống đi, không cần quá tiết kiệm, cơ hội để trẻ nhỏ cao lớn cũng là lúc này, để bọn nó ăn nhiều trứng gà và thịt một chút, đừn tiếc, sau này mới có thể lớn lên như cậu bọn nó, nếu tiết kiệm quá mức, con cái lớn lên nhỏ gầy, sau này lớn lên sẽ tự ti, còn bọn em, chị còn phải lo lắng sao? Bọn em đều đã là người lớn rồi.” Tô Tình nói.

“Chị biết bọn em có bản lĩnh, nhưng đây còn không phải một con ngựa, một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán sao, mang nhiều chút, như vậy xa nhà chị mới có thể yên tâm.” Vệ Thanh Mai nói.

Vệ Thế Quốc đúng lúc về, Tô Tình nhanh chóng gọi anh qua.

Sau khi Vệ Thế Quốc biết sao lại thế này, cũng nói bản thân có với chị cả, chọc cho Vệ Thanh Mai cho anh một ánh mắt xem thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận