Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 405. Anh rể rất đàn ông 1

Chương 405. Anh rể rất đàn ông 1

Tiền của Vệ Thanh Mai đương nhiên không lấy, cuộc sống của cô ấy đã đủ túng quẫn rồi, sao có thể lấy tiền của cô ấy.

Nhưng mà tâm ý thì nhận lấy, người chị chồng này là thật sự quan tâm cả nhà bọn họ.

Chỉ chớp mắt đã đến 25.

Hôm nay Vệ Thế Quốc mang theo vợ con một nhà bốn người đến dập đầu trước mộ cha mẹ.

Dương Dương và Nguyệt Nguyệt còn rất tò mò, nhưng mà qua một lát đã bị cảnh vật khác hấp dẫn, Tô Tình mang theo bọn nhỏ chơi bên cạnh, Vệ Thế Quốc ở bên kia trò chuyện với cha mẹ.

Vệ Thế Quốc nói không ít lời, trước kia là người trầm mặc, từ sau khi kết hôn, trải qua cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, liền trở nên lải nhải.

Nhưng dù là từ kết hôn đến sinh con, hay là cho tới sự nghiệp bây giờ, cùng với chuyện sang năm vợ muốn mang hai đứa nhỏ đi Bắc Kinh sự, những chuyện này đều phải nói rõ với cha mẹ, cũng cầu cha mẹ trên trời có linh thiêng phù hộ con dâu và cháu trai cháu gái đi Bắc Kinh học tập.

Sau khi đi tế bái cha mẹ sau, hôm sau cả nhà xách hành lý, ngồi trên xe lừa của Từ Diệu Tổ.

Nhưng hành lý cũng không ít, lại còn ngồi người, cho nên Thẩm Tòng Quân và Vương Cương còn mượn xe đạp của Thẩm Tòng Kim và lão đội trưởng, chở những quần áo chăn bông đó bằng xe đạp, xe lừa chủ yếu để chở người.

Tuy rằng xuất phát sớm, nhưng bởi vì đường đi phủ tuyết nên không dễ đi, lúc đến nhà ga suýt chút nữa lỡ chuyến, vẫn là hai người Thẩm Tòng Quân và Vương Cương tới nhà ga trước ngăn ô tô lại.

Tài xế và những người trên ô tô đều không vui, vẫn là Thẩm Tòng Quân thông minh, nói chuyện cả nhà già trẻ của nữ Trạng Nguyên muốn vào nội thành ăn Tết.

Vừa nghe là cả nhà nữ Trạng Nguyên muốn tới ngồi xe, ánh mắt của tài xế quen thuộc với Vệ Thế Quốc liền sáng lên, những người khác cũng vậy, cũng trùng hợp, bác gái tin tức cực kỳ linh thông lần trước cũng ở đây.

Bác gái vốn muốn quát lớn Thẩm Tòng Quân và Vương Cương vội vàng nói: “Tài xế, chúng ta cũng không vội mà, chờ cả nhà nữ Trạng Nguyên tới lại nói!”

“Phải, phải, tôi còn chưa gặp qua nữ Trạng Nguyên trông như thế nào đâu!”

“Nữ Trạng Nguyên đã lấy chồng sao? Tôi nhìn ảnh trên báo, cô ấy còn trẻ như vậy mà?”

“Tuổi trẻ là tuổi trẻ, nhưng quả thực đã lấy chồng, còn sinh một đôi song bào thai, lần trước tôi đã gặp qua, cực kỳ đáng yêu!” Bác gái kia nói.

“Thật sự sao? Cái này cũng quá đáng tiếc rồi, chồng cô ấy xuống tay quá nhanh, lớn lên xinh đẹp tài hoa như vậy, nếu vào đại học không biết có bao nhiêu người muốn theo đuổi đâu.” Có người nói nói.

“Xuống tay rất nhanh, nhưng mà chồng cô ấy cũng không kém, là tài xế của bộ vận chuyển thành phố, kỹ thuật sửa xe cũng rất tốt, tài xế rất quen thuộc với cậu ấy.” Bác gái rất xem trọng Vệ Thế Quốc, nói chuyện vì anh.

Bọn họ cô một lời, tôi một lời cứ thế nói chuyện phiếm.

Hai người Thẩm Tòng Quân và Vương Cương cũng nhẹ nhàng thở ra, đặt những hành lý đó ra thùng xe phía sau.

Đợi nửa giờ, xe lừa lúc này mới khoan thai tới muộn.

Nếu là đổi một người khác thử xem? Nhưng bởi vì biết là cả nhà nữ Trạng Nguyên, mọi người đều hiểu được, dù sao cũng ở xa, đường cũng không dễ đi, cho nên mọi người đều rất khoan dung, rất bao dung.

Chậm một chút không có gì, nếu bỏ lỡ cơ hội cùng một chuyến xe với nữ Trạng Nguyên, mới là hối hận, sau khi cùng một chuyến xe với nữ Trạng Nguyên khi trở về, vậy chính là đề tài để khoe khoang.

“Thật sự là thêm phiền toái cho mọi người, khiến mọi người đợi chúng tôi lâu như vậy, những kẹo này mọi người đều nếm thử đi.” Tô Tình vừa lên xe liền nói trước, sau đó phát kẹo cho từng người.

Bác gái kia nhận kẹo, cười ha hả nói: “Không có gì, không có gì, đường tuyết không dễ đi chúng tôi đều biết, hơn nữa cũng chỉ chậm nửa giờ, bây giờ có chồng cô, cậu ấy sửa xe rất lợi hại, nửa đường lên xe nếu lại hư có cậu ấy ở, nửa giờ này cũng được bổ sung lại.”

Những người khác cũng không có ý trách cứ, vị nữ Trạng Nguyên này cũng thật khách khí, còn phát kẹo cho bọn họ.

Vệ Thế Quốc xếp hành lý xong, sau đó tạm biệt Thẩm Tòng Quân, Từ Diệu Tổ và Vương Cương.

“Thuận buồm xuôi gió!” Thẩm Tòng Quân nói.

“Có rảnh nhớ trở về.” Vương Cương và Từ Diệu Tổ cũng nói.

“Được!” Vệ Thế Quốc cười với bọn họ.

“Trở về đi.” Bà Đường và ông Cung cũng cười nói với bọn họ.

Tô Tình cũng cười phất tay với bọn họ.

Ô tô mở ra, trên xe lập tức rất náo nhiệt, đều đáp lời với Tô Tình.

“Nữ Trạng Nguyên, tôi đã thấy qua cô trên báo, cô trên báo rất xinh đẹp, không kém hơn mấy cô gái trên TV nhà chúng tôi chút nào, không nghĩ tới người thật còn đẹp hơn ảnh chụp!” Một bác gái ăn kẹo, cười nói.

“Còn không phải sao, tôi chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp như nữ Trạng Nguyên cả, không phải cô xuống nông thôn sao, làn da sao có thể trắng như vậy?” Một bác gái khác nói.

“Làn da trắng là trời sinh, mùa hè phơi đen một ít, nhưng vừa đến mùa đông liền trắng lại.” Tô Tình cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận