Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 408. Anh rể rất đàn ông 4

Chương 408. Anh rể rất đàn ông 4

Tô Tình thấy bọn họ đều đã ăn, lúc này mới cười mời hai ông bà ăn trước, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đều được mợ cả, mợ ba ôm qua đút, Tô Tình và Vệ Thế Quốc cũng có thể buông tay ăn.

Tô Tình vừa ăn vừa hỏi cậu ba: “Cậu ba, sang năm khi nào bộ vận chuyển bên kia đi làm lại?”

Bộ vận chuyển bên kia là nơi duy nhất có ngày nghỉ hàng năm, sau khi chuyển xong hết đồ là có thể đi tu sửa, trừ phi có nhiệm vụ đặc biệt, đến lúc đó sẽ tăng ca thêm giờ, nhưng trong tình huống bình thường đều có thể nghỉ ngơi.

Tô Hữu Vinh nói: “Khoảng mùng 10 năm sau.”

“Thế Quốc không cách nào đi cùng Tình Tình đến đại học báo danh, nhưng mà cũng không sao, hai người Cảnh Văn và Cảnh Quân đến lúc đó cũng phải đi, có bọn nó ở đó.” Ông Tô nói.

Vệ Thế Quốc có chút tiếc nuối, Tô Tình cười liếc anh một cái, nói: “Có anh cả và Cảnh Quân ở đó, anh không cần lo lắng.”

Vệ Thế Quốc gật đầu.

Ăn no xong lại nói chuyện phiếm, sau đó bà ngoại Tô với bọn họ mới đi về trước, để ông Cung và bà Đường nghỉ ngơi, ngồi xe chính là chuyện rất mệt.

Ông Cung và bà Đường cũng không khách khí, thật sự mệt mỏi, liền vào phòng bọn họ nghỉ ngơi.

Hai anh em Dương Dương và Nguyệt Nguyệt cũng đã ngủ, Vệ Thế Quốc và Tô Tình một người ôm một đứa vào phòng.

“Buổi tối không cần nấu cơm ở nhà, về nhà ăn, trong nhà đã chuẩn bị tốt, chúng ta ăn một bữa cơm đoàn viên.” Ông Tô nói với bọn họ.

“Dạ.” Vệ Thế Quốc nói.

Ông Tô đạp xe đạp của mẹ vợ, cũng không về nhà, thời gian này ông trực tiếp lái xe về đơn vị đi làm.

Tô Tình có chút mệt mỏi, cũng Vệ Thế Quốc tiễn cha đến cừa liền đóng cửa cho kỹ, về phòng ngủ ngủ trưa bổ bổ tinh thần.

Cả nhà ngủ đến hơn 4 giờ mới dậy, nhưng xem như thoải mái hơn nhiều.

Nhà tắm cách bên này hai mươi phút đi đường, cũng rất tiện.

Cho nên Vệ Thế Quốc và Tô Tình đưa ông Cung và bà Đường đến đây tắm, còn Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, tạm thời phóng để bên chỗ bà ngoại Tô.

Tắm rửa dễ chịu thoải mái một cái, lúc này mới trở về đón hai anh em bọn họ, cả nhà đều đến nhà họ Tô bên này.

Tới hơn 6 giờ, thời gian cũng không còn sớm, nhưng hàng xóm xung quanh đều biết hôm nay cả nhà Tô Tình sẽ về, vậy nên đều đứng chờ.

“Tình Tình đã về rồi?” Hàng xóm cười chào hỏi.

“Chào các thím, là mang theo bọn trẻ về.” Tô Tình cười nói.

“Đây là cha mẹ chồng con?”

“Đúng vậy, là cha mẹ chồng con.”

Chờ cả nhà bọn họ quay về nhà họ Tô, mọi người đều rất kinh ngạc.

“Tình Tình, cha mẹ chồng này không bình thường nhé? Sao nhìn khí chất không giống ông bà già làm ruộng ở dưới quê chút nào?” Bác gái Triệu là người đầu tiên nói.

Thím Kha là người biết nội tình, nói: “Cha mẹ chồng Tình Tình đã sớm không còn, nghe nói là sức khỏe không được tốt, đây là cha nuôi mẹ nuôi của người đàn ông nhà con bé, cũng không phải người bên này, là người Bắc Kinh!”

“A? Người Bắc Kinh? Vậy sao lại qua bên này?” Thím Hứa cũng tò mò nói.

“Trước kia bị giáng xuống đây, giờ số liệu giả bị đả đảo, án sai cũng được sửa lại, mấy năm nay ít nhiều cũng nhờ người đàn ông của Tình Tình chiếu cố bọn họ, cho nên nhận làm con nuôi, lúc này Tình Tình tới Bắc Kinh đi học muốn mang theo hai đứa nhỏ cùng đi, đến lúc đó bọn họ đều có thể giúp chăm sóc, nhìn một thân khí chất của hai người già kia liền biết không phải người bình thường.” Thím Kha nói.

Mọi người nghe được đều kinh ngạc cảm thán liên tục, vốn cho rằng cuộc hôn nhân này của Tình Tình là gả thấp, không nghĩ tới nhà trai còn có một đôi cha mẹ nuôi người Bắc Kinh, sau này tới Bắc Kinh vào đại học có bọn họ chiếu cố một chút, thật sự rất không tồi.

Đã đến giờ này, mọi người nhà họ Tô bên này đều đã tan tầm ở nhà.

Bà Tô đã sớm tan tầm về, dù sao cũng là ăn cơm cùng ông bà thông gia, cũng không thể gọi để người ta đợi lâu được.

Hơn nữa đồ ăn cũng đều đã làm được một nửa, đến lúc này chỉ cần chờ ăn.

Ông Tô ngồi trên sô pha với ông Cung và bà Đường, Vệ Thế Quốc vả Tô Cảnh Văn tiếp khách.

Tô Tình cùng mẹ và chị dâu Đỗ Hương vào phòng bếp hỗ trợ.

“Cảnh Quân đâu, còn chưa tan tầm trở về sao?” Tô Tình hỏi.

“Nó và Kiều Kiều đi ăn tiệm, không về nhà ăn, chắc là sẽ đi rạp chiếu phim.” Bà Tô vừa xào rau vừa nói.

Tô Tình buồn cười, nói: “Năm ngoái con còn cảm thấy mình xen vào việc người khác, còn nói nó một chút.”

Tô Cảnh Văn ôm con đến xem nghe xong lời này, cười nói: “Em không xen vào việc người khác, Cảnh Quân vốn dĩ thích con bé, nếu không nó còn có thể cùng con bé đi xem phim điện ảnh sao, cái gì mà vé xem phim điện ảnh không tốn tiền, không xem thì không xem, tất cả đều là gạt người, bị anh gặp được, anh lại nói với nó, nó mới bắt đầu nhìn thẳng vào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận