Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 409. Anh rể rất đàn ông 5

Chương 409. Anh rể rất đàn ông 5

Đỗ Hương gắp một khối tóp mỡ đưa cho Tô Cảnh Văn, kêu anh ấy nên làm gì thì làm đi.

Tô Cảnh Văn cười ôm con đi.

Đỗ Hương mới cười nói: “Tình Tình, em không cần lo lắng cho hai người bọn họ, em không biết dính nhau cỡ nào đâu, nếu không phải muốn vào đại học, có lẽ sang năm đã làm hỉ sự.”

Tâm tình bà Tô cũng không tồi, nhưng cũng nói: “Không nóng nảy, chờ vào đại học xong lại nói.”

Tô Tình có nhận thư mẹ gửi tới, biết không chỉ cô, anh cả và Cảnh Quân muốn đi Bắc Kinh học, anh cả cô là đại học Bắc Kinh, Cảnh Quân và cô giống nhau, đều là đại học Thanh Hoa, Chu Kiều Kiều cũng muốn đi theo cùng.

Chu Kiều Kiều học ở một học viện sư phạm khác, cách đại học Thanh Hoa bên kia cũng không quá xa.

“Chị dâu đi xem Tiểu Minh Hiên đi, em và mẹ làm là được.” Tô Tình nghe được thấy cháu trai khóc bên ngoài, nói.

“Có phải đói bụng hay không?” Bà Tô cũng nói.

“Để con đi xem.” Đỗ Hương gật đầu, rửa sạch tay liền ra ôm con trai, thấy con trai quả nhiên cọ cọ vào trong lòng ngực mẹ, liền ôm con trai về phòng. ,

“Mẹ, chị dâu không đi Bắc Kinh cùng anh cả sao?” Tô Tình hỏi.

“Anh cả con đi Bắc Kinh là đi học, chị dâu con đi theo làm gì?” Bà Tô kinh ngạc hỏi.

“Để chị dâu và anh cả ở riêng hai nơi có tốt hay không? Con thấy chị dâu rất mẫn cảm.” Tô Tình nhỏ giọng nói.

Bà Tô nói: “Lần trước những lời con nói với con bé, mẹ cũng biết, tốt hơn một chút.”

Tô Tình cười nói: “Mẹ, đứa con gái đã gả ra ngoài như con quả thực không nên lắm miệng, nhưng vợ chồng chia cách hai nơi quả thực không được tốt, đặc biệt là chênh lệch giữa chị dâu và anh cả lớn như vậy, lại luôn ở nhà trông con, chị ấy cũng không dễ dàng.”

“Con cũng không phải lắm miệng, mấy ngày nay chị dâu con thường có chút phát ngốc, mẹ nhìn cũng không đành lòng.” Bà Tô thở dài nói.

Nhưng mà dù như vậy, con dâu cũng chưa nói gì.

Con dâu này muốn nói ưu tú thì không có, nhưng cũng không kém, không có ở nhà hô phong hoán vũ, là người chủ nội.

Bà cảm thấy như vậy khá tốt, con trai chủ ngoại con dâu chủ nội, hai đứa con con dâu cũng đều chiếu cố khá tốt.

“Xem trước đã, anh cả cin vừa qua đó đi học cũng trời xa đất lạ, chờ nó ổn định đến lúc đó xem lại.” Bà Tô nói.

Tô Tình cũng chỉ nhắc nhở mẹ mình một chút, cái khác không có nhiều lời nữa.

Rất nhanh đồ ăn đã nấu xong, cả gia đình vô cùng náo nhiệt ăn cơm tối.

Ăn xong mới ở bên nhau nói chuyện phiếm, Tô Cảnh Quân và Chu Kiều Kiều xem xong phim điện ảnh, sau khi đưa Chu Kiều Kiều về mới về nhà mình.

“Thật náo nhiệt.” Tô Cảnh Quân cười nói.

“Đây là chú Cung của con, còn có thím Đường nữa.” Ông Tô giới thiệu cho con trai, lại nói nhỏ với hai người già: “Đây là đứa nhỏ nhất, tên Tô Cảnh Quân.”

Tô Cảnh Quân cười chào hỏi.

“Ăn cơm chưa?” Bà Đường cười hỏi.

“Đã ăn rồi, ở bên ngoài ăn với đối tượng của con, thím, mọi người ăn no không?” Tô Cảnh Quân cười nói.

“Ăn no, cha mẹ con đều quá nhiệt tình, thím vừa bảo chị con mua thuốc tiêu hóa cho thím.” Bà Đường cười nói.

“Ha ha, con còn nhớ lần trước anh rể lần đầu tiên về nhà ăn cơm, chị cũng phải mua thuốc tiêu thực cho anh rể em.” Tô Cảnh Quân buồn cười nói.

Bà Tô cười mắng: “Tiểu tử thối, ngay cả mẹ mình con cũng dám trêu chọc?”

“Không có, không có, con là nói mẹ con rất nhiệt tình.” Tô Cảnh Quân cười ha ha.

Vệ Thế Quốc cười nhìn em vợ nói: “Ngày mai có rảnh không?”

“Có, anh rể có việc sao.” Tô Cảnh Quân ngồi xuống, ôm cháu gái từ trong lòng ngực cha mình qua.

“Phải, ngày mai anh tới tìm em.” Vệ Thế Quốc gật đầu.

Tô Cảnh Quân gật đầu, lại hỏi chị cậu: “Chị, em còn chưa hỏi chị, chị đi học, chú Cung và thím Đường cũng phải về Bắc Kinh sao?”

“Phải, bọn chị đều cùng đi, chỉ một mình anh rể em ở bên này.” Tô Tình gật đầu.

“Còn may anh rể là tài xế, cả năm đều ở bên ngoài, nếu không một người không chịu nổi, người cô đơn.” Tô Cảnh Quân cười nói.

“Từ bên chúng ta đến Bắc Kinh, cũng chỉ ngồi xe lửa một ngày rưỡi ngày, muốn đi cũng không khó.” Bà Tô nói.

Lời này cũng đang an ủi con rể.

Vệ Thế Quốc gật đầu nói: “Chờ được nghỉ con sẽ qua.”

“Qua lại phải mất ba ngày, nghỉ cũng chỉ một vài ngày, cũng chỉ có ngày tuyết lớn như này mới có thể nghỉ thời gian dài như thế.” Tô Cảnh Quân nói.

Vệ Thế Quốc sửng sốt một chút: “Chỉ có một hai ngày?”

“Đúng vậy, cho nên kỳ nghỉ không có kỳ nghỉ, có lẽ chờ đến nghỉ hè, chị em hoặc chú Cung mang bọn trẻ về, anh rể mới có thể gặp.” Tô Cảnh Quân gật đầu.

Lời này nói không sai, cả năm thời gian cậu ba nhàn rỗi, cũng chỉ có cuối năm này, trước sau cộng vào có hai mươi ngày nghỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận