Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 413. Ngôi nhà đáng giá ở Bắc Kinh 1

Chương 413. Ngôi nhà đáng giá ở Bắc Kinh 1

Tô Tình không nghĩ tới mẹ mình sẽ có phản ứng lớn như vậy ở chuyện này: “…… Không nghiêm trọng như vậy, hơn nữa cũng đã có Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, hai anh em cũng không ít.”

“Vậy là nhiều?” Bà Tô tức giận nói, nếu nhà bà có con dâu như vậy bà tức chết mất.

Tô Tình cũng hiểu rõ tại sao mẹ cô lại phản ứng lớn như vậy, thật ra tư tưởng của mẹ cô đã đủ tiến bộ, nhưng mỗi thời đại đều có quan niệm thời đại, sẽ có những chuyện tư tưởng khác đời sau? Cũng không thể bởi vì cô có ký ức của hậu thế mà áp đặt cho mẹ.

“Mẹ, con cũng biết chuyện này có chút ủy khuất Thế Quốc, nhưng con và Thế Quốc sẽ bồi dưỡng Dương Dương Nguyệt Nguyệt thành tài, sau này cũng sẽ không kém hơn người khác, hơn nữa sinh con cũng quá đau.” Tô Tình còn ý đồ làm mẹ cô mềm lòng.

Nhưng bà Tô không chỉ không mềm lòng, mà còn như đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Các con sớm hay muộn cũng sẽ hối hận, không muốn sinh có rất nhiều biện pháp, lại lựa chọn buộc ga-rô, sau này hối hận cũng không kịp!” Nói xong lại tiếp tục mắng con gái: “Còn tưởng rằng con đã sửa tính, bây giờ xem ra con vẫn ra vẻ như cũ, sinh con đau có thể đau bao lâu? Lúc ở cữ, một nhà già trẻ đều hầu hạ con, cung phụng con như Bồ Tát, mẹ thấy chính là Thế Quốc quá chiều con, chiều con đến không có ranh giới!”

Nữ Trạng Nguyên trước mặt người ngoài, ở chỗ bà Tô cũng chỉ có thể nghe giáo huấn.

Nhưng mà giáo huấn một hồi liền thôi, hiện giờ buộc ga-rô cũng đã buộc ga-rô, không còn gì để nói.

Chỉ là bà Tô quá đau lòng cho con rể mình, mấy ngày kế tiếp không ít lần hầm đồ bổ gọi con rể qua ăn.

Vệ Thế Quốc nhỏ giọng hỏi vợ, có phải mẹ đã biết hay không?

“Đúng vậy, mẹ nói em quá ích kỷ, nhà họ Vệ chỉ có một mình anh nối dõi, thật vất vả mới cưới vợ lại cưới một người vợ như em, cũng không yêu cầu em sinh bốn năm đứa hay năm sáu đứa, nhưng ba đứa cũng tốt, kết quả liền sinh hai đứa, mấy ngày nay vẫn chưa cho em sắc mặt tốt.” Tô Tình thở dài.

Vệ Thế Quốc cười nói: “Để anh nói với mẹ.”

Anh quả thực đã giải thích với mẹ vợ, ôm toàn bộ trách nhiệm về bản thân mình, bà Tô cực kỳ cảm động, cảm thấy đời này chuyện con gái mình làm đúng nhất, chính là gả cho con rể này.

“Về sau nếu con nhóc kia dám bắt nạt con, con nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ giáo huấn nó.” Giống như Tô Cảnh Quân, bà Tô cũng hoàn toàn đứng về phía con rể bên này.

Vệ Thế Quốc cười nói vợ anh rất tốt.

Ban đêm bà Tô liền cảm khái với ông Tô, nói: "Trước đây tôi còn không quá vừa mắt Thế Quốc, bây giờ mới phát hiện tôi cũng có lúc nhìn lầm, con gái ông có thể lấy được người như con rể, cũng là phúc của nó."

Ông Tô cũng biết nội tình, nói: “Thế Quốc khá tốt, nhưng em cũng không thể nói xấu con gái, con gái vẫn rất khiến anh kiêu ngạo, em cũng đừng nói Tình Tình nữa, hai đứa cũng không ít, bụng là của nó, nó muốn sinh thì sinh, không sinh được thì không sinh.” Ông lại suy nghĩ rất thấu đáo.

“Cái gì gọi là hai đứa không ít? Mẹ ông năm đó khi ở bên này, em mới sinh xong Tình Tình, bà ấy lại bảo em cố sinh thêm một đứa nữa, con gái anh laf không có mẹ chồng, nếu có mẹ chồng kiểu gì cũng loạn ầm ĩ lên.” Bà Tô nói.

Con gái không có mẹ chồng, người làm mẹ ruột như bà còn có thể vỗ tay trầm trồ khen ngợi chuyện con rể đi buộc ga-rô vì không muốn con gái sinh con chịu đau sao? Vậy còn ra cái gì.

Đương nhiên phải giáo huấn con gái, cũng đè bớt ngạo khí của nó lại, nếu không lại vểnh râu lên tận trời cao.

Cũng tỏ thái độ cho con rể biết, người lớn không tán đồng với việc hai đứa tùy tiện như thế

Ông Tô cười nói: “Năm đó không phải mẹ rảnh giúp em sao, bà ấy lo sau này còn phải qua chỗ em dâu thứ bên kia hỗ trợ, nên mới kêu em sinh nhanh, năm đó mẹ chăm sóc em lúc ở cữ cũng rất tốt.”

Bà Tô cũng không có ý kiến gì với chuyện này, mẹ chồng còn lén lút hầm một con gà cho bà bồi bổ thân thể, trong hoàn cảnh điều kiện ở cữ lúc trước mà có thể ăn một con gà, đã là không có gì để chê.

Trứng gà cũng là mẹ chồng bà trộm đi đổi, nếu không sao bây giờ bà Tô còn có thể thường xuyên gọi điện cho chị em dâu bên kia, cũng hỏi thăm tình hình sức khỏe hai người già, mỗi năm cũng đều gửi tiền dưỡng lão qua, năm trước nhiều tiền lương, bà còn tính toán mỗi năm sẽ gửi hơn 10 đồng qua cho hai người.

Năm đó lúc bà Tô còn trẻ bất lực, mẹ chồng giúp đỡ, cho bà sự trợ giúp lớn nhất có thể, bây giờ già rồi, bà đương nhiên cũng không thể để bà ấy tuổi già không nơi nương tựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận