Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 417. Ngôi nhà đáng giá ở Bắc Kinh 5

Chương 417. Ngôi nhà đáng giá ở Bắc Kinh 5

“Thế Quốc, con uống một chén với cha con đi.” Bà Tô đã đi lấy nước ấm cho ông Tô rửa mặt.

Vệ Thế Quốc đỡ em vợ về phòng nằm trước, lúc này mới cười nói: “Con và cha uống một ly.”

Thầy Cung hoàn hồn, dở khóc dở cười nói: “Sao con không nói sớm một chút.” Tửu lượng này hoàn toàn chính là một ngụm gục danh xứng với thực.

“Đúng vậy, ông thông gia không sao chứ?” Bà Đường cũng hiểu được vì sao vừa rồi nhắc đến uống rượu lại có biểu tình kia, buồn cười nói.

“Không có việc gì, ngủ một giấc là tốt rồi.” Tô Tình cười nói.

Một lát sau Chu Kiều Kiều liền tới đây, bà Tô nói: “Kiều Kiều tới vừa lúc, Cảnh Quân uống say, cháu vào lau mặt cho nó cái.”

Chu Kiều Kiều biết Tô Cảnh Quân không thể uống, lần đầu tiên tới nhà cô ấy, mấy người cha và anh trai cũng không biết, đương nhiên cũng uống với con rể, em rể một chén.

Sau đó ngoài miệng cậu nói là kiên cường, sau đó mới hai ngụm, chỉ hai ngụm, trong ly còn thừa hơn nửa, cậu đã nằm bò trên bàn.

Khiến cha mẹ và anh trai chị dâu cô ấy đều ngơ ngác, lần đầu thấy trường hợp như vậy.

Cho nên Chu Kiều Kiều cười nhận chậu nước ấm rửa mặt, chào hỏi một tiếng với mấy người Tô Tình rồi vào nhà lau mặt cho Tô Cảnh Quân.

Tô Cảnh Quân ngủ đến mơ mơ màng màng, nhìn thấy cô ấy còn gọi Kiều Kiều, dáng vẻ này rất mới lạ với Chu Kiều Kiều, vì cửa đã khóa, cho nên cô ấy lặng lẽ đi lên hôn, Tô Cảnh Quân vẫn mơ mơ màng màng, nhưng nam sắc thật sự rất mê người.

“Ai bảo anh thường ngày bắt nạt em, bây giờ đến lượt em bắt nạt anh.” Chu Kiều Kiều còn hôn vài cái.

Tô Cảnh Quân cũng không biết là tỉnh hay mơ, xoay người một cái đè Chu Kiều Kiều dưới thân, Chu Kiều Kiều hô lên một tiếng, sau khi phản ứng lại nhanh tay che miệng.

Nhưng bên ngoài đều nghe được, tuy nhiên mọi người đều tỏ vẻ không nghe được, không hỏi một tiếng nào.

Mọi người trực tiếp làm lơ chuyện hai người làm gì ở trong, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Bà Tô nói về chuyện sau này qua Bắc Kinh bên kia, nói: “Qua bên kia, ông bà thông gia không định phục chức sao?"

“Đến lúc đó tôi lấy một vị trí bên đại học, mỗi ngày đi dạo một vòng cũng được, không có chuyện gì." Thầy Cung nói.

Chủ yếu chính là lấy một chức vị, sau đó chờ lấy tiền hưu, vốn ông không tính như vậy, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với thầy Trương và thầy Lý, bọn họ nói như thế.

Thầy Cung cảm thấy như vậy cũng không tồi, liền tính như vậy.

“Tôi tính mở một tiệm thuốc ở nhà, xem bệnh ở bên kia, cũng coi như có chuyện để làm.” Bà Đường cũng nói.

Dù sao cũng là một thân sở học, cũng không thể nói không cần liền từ bỏ.

Đối với tính toán của hai người, Tô Tình đều rất ủng hộ, người già có chuyện để làm, giao lưu với nhiều người là chuyện rất không tồi, cũng không thể yêu cầu bọn họ lấy hai đứa trẻ làm trung tâm.

Làm một ít chuyện của mình, lại tiện đường trông cháu trai cháu gái, vậy cũng thật không tồi.

Bà Tô cũng không phản đối, nói: “Không biết bên cạnh có người quen hay không? Có lời gọi người tay chân nhanh nhẹn trong quá khứ đến hỗ trợ làm chút việc nhà cũng không tồi?”

Tô Tình sửng sốt một chút, không nghĩ tới mẹ cô lại đưa ra ý này, hỏi: “Như vậy có thể bị nói là bắt chước tư bản hay không?”

“Sẽ không.” Bà Đường nói: “Nhà thầy Trương thầy Lý đều có một người, qua hỗ trợ làm chút việc thủ công, cái này không có gì ghê gớm, đoàn trưởng cũng còn có cảnh vệ mà, mẹ và cha con đều đã tính toán tốt, đến lúc đó nhìn xem nhà ai có người, gọi một người tới trong nhà giặt quần áo, nấu cơm, chuyện này không phải vấn đề.”

Đôi mắt Tô Tình tỏa sáng, nói: “Có thể nói là muốn mời một người tới giúp đỡ.”

“Con chỉ cần lo học tập, những chuyện này mẹ và cha đều hiểu rõ.” Bà Đường nói với cô.

“Thế Quốc cũng vậy, lái xe không cần nhớ thương chúng ta.” Ông Cung gật đầu nói.

“Được.” Vệ Thế Quốc cười gật đầu.

Bà Tô đương nhiên cũng rất vừa lòng, an bài như vậy sau này cơ bản không có gì để lo, nói chuyện phiếm với hai ông bà rất vui.

Chờ đến giờ, lúc này Vệ Thế Quốc mới cùng Tô Tình đưa hai ông bà và hai đứa nhỏ trở về.

30 năm mới năm nay, phải gác đêm, từng nhà đều thắp sáng ngọn đèn dầu.

Tô Tình và Vệ Thế Quốc bên này cũng vậy, tới hơn mười một giờ, ở bên ngoài giống mọi người, châm pháo.

Tuy rằng nghe vang, nhưng đây cũng là năm màu nha.

Sáng sớm hôm sau chính là mùng một năm mới.

Sáng sớm ăn sủi cảo, Tô Tình và Vệ Thế Quốc liền mang theo Dương Dương, Nguyệt Nguyệt đến nhà bà ngoại, bác cả và anh họ cả vẫn phải đi làm, tới xưởng chế biến thịt, trong nhà bà ngoại, mợ cả và cậu ba mợ ba, cùng với những người khác đều ở đây.

Vốn cũng đang vui vẻ, nhưng đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận