Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 418. Ngôi nhà đáng giá ở Bắc Kinh 6

Chương 418. Ngôi nhà đáng giá ở Bắc Kinh 6

Vệ Thế Quốc và cậu ba Tô Hữu Vinh đều quen biết, là lão Phùng bên bộ vận chuyển, lão Phùng chạy tới vay tiền!

Không phải tới tìm Vệ Thế Quốc mượn, là tìm Tô Hữu Vinh mượn, lúc Tô Hữu Vinh bị gọi lên, sắc mặt đều đen, mùng một năm mới thế nhưng tới cửa vay tiền!

“Tôi phải nuôi sống cả gia đình, lấy tiền ở đâu ra cho ông mượn?” Cậu ba Tô Hữu Vinh tức giận nói.

“Chúng ta làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy, mượn một trăm đồng tiền ông cũng không chịu cho tôi mượn sao? Còn không phải tôi cần dùng gấp sao!” Lão Phùng nói.

“Tôi không có.” Tô Hữu Vinh vẫn nói những lời này.

Lão phùng nói: “Tôi nghe lão Ất nói con trai cả ông không phải bán công việc, chuẩn bị muốn đi học đại học sao? Công việc kia cũng phải bán được vài trăm, tôi đã hỏi thăm, đi học đại học không cần tiền còn có học bổng, tôi chỉ mượn một trăm, một thời gian nữa sẽ trả lại ông!”

“Con trai tôi muốn đi học nên bán công việc không sai, nhưng mấy người con dâu và cháu trai cháu gái của tôi thì không có công việc, chỉ dựa vào chút tiền ấy để sống, chuyện của ông tôi không giúp được, ông đi nhờ người khác đi." Tô Hữu Vinh nói.

Cuối cùng lão Phùng đen mặt chạy đi.

Tô Hữu Vinh quay vào nhà.

“Hắn tới làm gì?” Bà ngoại Tô hỏi.

Tô Hữu Vinh liền nói.

“Người này quả thực có bệnh, mùng một năm mới tới cửa vay tiền!” Mợ ba Chu Chiêu Đệ cũng tức giận nói.

“Vay tiền còn tỏ thái độ, không vay được còn ra vẻ giống như là nợ hắn vậy.” Mợ cả Triệu Mỹ Lan vừa rồi cũng nhìn thấy sắc mặt của lão Phùng, nói.

Tô Tình hỏi: “Tiền lương của bộ vận chuyển cũng không thấp, cho dù cả gia đình cũng có thể nuôi sống, sao ông ta còn chạy đến mượn một trăm đồng tiền?”

Vệ Thế Quốc giả vờ không biết, nhìn về phía cậu ba.

Tô Hữu Vinh lại không chút ngại nói thẳng ra, cũng để cháu gái về cảnh cáo cháu rể một chút.

Liền nói: “Lão Phùng nuôi một người ở bên ngoài, tiền này nhất định là người ở bên ngoài muốn, cho nên mới vội vã tìm người mượn.”

Tô Tình sửng sốt một chút: “Còn có việc này?”

“Sao lại không có, không khí của bộ vận chuyển bên kia không được tốt lắm.” Bà ngoại Tô nói.

Bác gái trước đó ngồi cùng chuyến xe với Vệ Thế Quốc cũng có thể nghe nói, Tô Hữu Vinh còn đi làm bên kia, người làm mẹ như bà ngoại Tô sao có thể không biết?

Liền nghe cậu ba cô nói: “Tình Tình, con cho rằng ở bên bộ vận chuyển đều là loại người gì? Cũng chỉ có cậu ba mới kiên trì nhiều năm như một, trước nay đều không làm bậy cùng bọn họ.”

“Thế Quốc, con cũng không thể học cái xấu, những người đó đều không phải người tốt, chúng ta kiếm tiền thì kiếm tiền, chuyện không nên làm thì đừng học theo." Chu Chiêu Đệ liền nói.

“Nói bừa gì thế, thanh niên tốt như Thế Quốc sao có thể làm loại chuyện này?” Bà ngoại Tô nói.

“Đúng vậy, Thế Quốc, nếu con dám bắt nạt Tình Tình, chúng ta sẽ không để yên.” Mợ cả Triệu Mỹ Lan cười nói.

“Mợ cả yên tâm, cháu sẽ lấy cậu ba làm chuẩn.” Vệ Thế Quốc nghiêm túc nói.

“Hai vợ chồng em gái Đường sao không tới?” Bà ngoại Tô cười chuyển đề tài, hỏi.

“Bọn họ đang qua bách hóa bên kia đi dạo.” Vệ Thế Quốc cười nói.

Ở bên này đãi một hồi, Tô Tình và Vệ Thế Quốc liền ôm Dương Dương,g Nguyệt Nguyệt qua chỗ bách hóa bên này, không gặp gỡ hai vợ chồng gia thầy Cung và bà Đường, nhưng lại gặp hai mẹ con Bùi Như Ý và bà Bùi.

Nhưng cũng không chào hỏi, coi nhau như người xa lạ.

Bà Bùi thấy Vệ Thế Quốc, cũng nhìn thấy đôi trai gái trong lòng ngực bọn họ, sắc mặt cực kỳ không tốt, tâm trạng đi dạo tiếp cũng không còn.

Bùi Như Ý không có biện pháp liền mang mẹ về.

Vệ Thế Quốc hỏi: “Vừa rồi là người nhà Bùi Tử Du?”

“Phải, là mẹ và em gái, nhưng cũng không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không liên quan đến chúng ta, mặc kệ.” Tô Tình nói.

Ở phía trước thấy thầy Cung và bà Đường, hai vợ chồng đang chọn vải.

“Cha, mẹ, hai người sao lại tới chọn vải vóc?” Tô Tình cười nói.

“Lúc tới đây vừa lúc có một lô vải mới đến, mẹ muốn xem để làm thêm mấy bộ quần áo cho Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, còn có con và Thế Quốc, cũng có thể làm thêm hai bộ.” Bà Đường nói.

“Được, vậy chúng ta năm nay đều làm thêm hai bộ.” Tô Tình cười nói, nói với người bán hàng: “Xin chào, cô còn có kiểu dáng khác không? Có tiện lấy ra xem không?"

“A, tôi nhớ ra rồi, cô, cô là nữ Trạng Nguyên đại học năm nay?” Người bán hàng kia vẫn luôn nhìn Tô Tình, sửng sốt một chút, chợt kinh hỉ nói.

“Xin chào.” Tô Tình cười với cô ấy.

“Xin chào, xin chào.” Người bán hàng rất kích động, nói: “Cô thật sự quá xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn ảnh chụp trên báo!”

Tô Tình cười nói: “Cảm ơn, cô cũng rất xinh đẹp. Đúng rồi, còn có kiểu dáng khác không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận