Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 420. Không coi con gái như người 1

Chương 420. Không coi con gái như người 1

Năm nay chớp mắt đã qua.

Vệ Thế Quốc và cậu ba Tô Hữu Vinh đi làm sớm hơn năm trước, mùng 9 đầu năm đã nhận được thông báo phải lái xe.

Tô Tình còn rất kinh ngạc.

Chạng vạng hôm nay, cậu ba Tô Hữu Vinh đến bên này thông báo cho Vệ Thế Quốc, ông ấy đối với chuyện này không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, nói: “Mấy năm nay đều tương đối bận, nếu không đoàn xe cũng sẽ không thêm hai chiếc xe.”

Vệ Thế Quốc nói với ông ấy: “Cậu ba, sáng mai cháu sẽ qua báo danh.”

Tô Hữu Vinh gật đầu đi về trước.

Bà Đường mới nói với con nuôi: “Thế Quốc, con lái xe không cần quan tâm chuyện trong nhà, đến lúc đó nếu không kịp trở về cũng không quan trọng, mẹ và cha con, còn có anh rể và em vợ con đều cùng đi Bắc Kinh, con không có gì không yên tâm, ở bên ngoài nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.”

“Phải, ở bên ngoài phải lái xe cẩn thận.” Thầy Cung cũng gật đầu.

Vệ Thế Quốc nói: “Con biết, cha mẹ yên tâm, chỉ là Tình Tình, còn có Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, đến lúc đó liền làm phiền cha mẹ.”

“Nói cái này làm gì?” Thầy Cung nói.

“Đúng đấy.” Bà Đường cũng trừng anh một cái.

Vệ Thế Quốc cười.

Tô Tình đương nhiên cũng phải chuẩn bị cho Vệ Thế Quốc, vào đêm sau, đóng gói toàn bộ quần áo đồ đạc của anh gọn gàng bỏ vào trong bọc.

“Nhớ ăn cơm, một ngày ba bữa đều phải ăn đúng giờ, cho dù lỡ thời gian cũng phải ăn, dù sao ăn cũng tốt hơn không ăn. Cũng phải nhớ rõ uống nhiều nước, muốn đi tiểu phải đi kịp thời, tài xế bọn anh rất dễ bị sỏi thận, hơn nữa nhịn tiểu cũng rất tổn thương thận, em không muốn anh vì kiếm chút tiền ấy mà sức khỏe giảm sút đốn đều đến đúng giờ ăn, chẳng sợ bỏ.” Tô Tình vừa thu dọn đồ cho anh vừa nói.

Vệ Thế Quốc nhìn cô thu dọn, nói: “Anh biết, vợ à, em yên tâm.”

Tô Tình cũng không nói cái gì nữa, chuẩn bị tốt tất cả đồ đạc cho anh xong mới nói: “Dương Dương và Nguyệt Nguyệt sắp ngủ, anh dỗ một chút đi.”

Vệ Thế Quốc cũng qua chỗ con trai con gái, bắt đầu dỗ bọn nó ngủ, hai anh em cũng rất nghe lời, nhìn thấy trời bên ngoài đã tối, cũng biết nên đi ngủ, hai anh em lần lượt ngáp một cái, một lát sau là ngủ rồi.

Nhìn đến trong lòng Vệ Thế Quốc mềm mại, Tô Tình cũng vậy, cô cảm thấy hai đứa bé này của mình chính là trời cao phái tới báo ơn, thật sự rất dễ nuôi, cũng không khiến cô phải tốn công phí sức gì.

Thời gian cũng không còn sớm, Tô Tình và Vệ Thế Quốc cũng đi ngủ, tắt đèn lên giường, Tô Tình đã bị Vệ Thế Quốc ôm vào trong ngực.

“Vợ à, sau khi anh đi lái xe, trong nhà chỉ còn một mình em.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình cũng có chút cảm xúc nỗi buồn ly biệt: “Trong nhà không cần anh nhọc lòng, anh ở bên ngoài chăm sóc tốt cho mình là được. Còn nữa, ra ngoài không được làm chuyện có lỗi với em có nghe không?”

Vốn đang rất thương cảm, nhưng nghe được lời này, Vệ Thế Quốc liền nói: “Nếu không phải hiện tại còn chưa thể làm, em xem anh làm sao làm em!” Chút tín nhiệm này cũng không có?

Tuy đến giờ đã buộc ga-rô được nửa tháng, nhưng lúc giải phẫu buộc ga-rô, bác sĩ nói trong một tháng không nên làm chuyện phòng the, anh cũng không dám tới.

Tuy rằng cảm thấy không có vấn đề nhiều lắm, nhưng có thể không nghe theo lời dặn của bác sĩ sao, nếu không có cái gì không may, sau này không dùng tốt, vậy làm sao sửa được?

Anh cảm thấy toàn thân trên dưới chỗ duy nhất khiến vợ vừa lòng cũng chỉ có nơi này.

“Vậy cố gắng dưỡng đi, lần sau có rảnh tới Bắc Kinh tìm em.” Tô Tình cười đánh anh một chút, đồ đàn ông thúi, cả ngày chỉ nghĩ đến uy phong của mấy lượng thịt kia.

“Vợ à, nghĩ đến phải cách xa em lâu như vậy, anh không nỡ.” Vệ Thế Quốc ôm vợ mình hôn hôn, đáng thương nói.

Bây giờ là đầu năm, vô cùng có khả năng tới cuối năm anh mới có thể qua gặp vợ mình, chỉ nghĩ đến anh đã có chút không chịu nổi.

Tô Tình thật ra cũng không chịu nổi, cô cũng không phải người nhi nữ tình trường như vậy, chỉ là vợ chồng cách xa nhau lâu, thật sự bất lợi với gia đình hài hòa, đặc biệt dưới hoàn cảnh chung bây giờ, gọi điện thoại cũng không tiện như vậy.

Nhưng mà cũng không có biện pháp, đều nỗ lực vì trong nhà.

“Đi ngủ sớm một chút đi. Sáng sớm mai còn phải qua báo danh đấy.” Tô Tình cũng liền nói.

“Vợ à, để anh hôn hôn.” Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình đương nhiên không có ý kiến, xong rồi hai vợ chồng mới ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi cả nhà ăn cơm sáng, liền đưa Vệ Thế Quốc ra ngoài.

Cả người Tô Tình đều có chút uể oải ỉu xìu, để Dương Dương và Nguyệt Nguyệt cho ông bà nội, cô tới tiệm cơm quốc doanh bên này tìm mẹ.

“Làm sao vậy, nhìn cả người con đều héo rũ.” Bà Tô cầm một lồng nhân bánh bao ra gói, nói.

Tô Tình nói: “Mẹ, Thế Quốc đi làm rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận