Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 421. Không coi con gái như người 2

Chương 421. Không coi con gái như người 2

Bà Tô liền hiểu rõ, nói: “Trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, đi làm không phải rất bình thường sao.”

Tô Tình nói: “Mẹ, nhưng con nhớ anh ấy.”

Mẹ Tô: “……” Tình cảm ngọt ngào này bà có chút chịu không nổi.

“Ở bên ngoài nói loại lời này cũng không ngại.” Bà Tô nhìn trái phải xung quanh, lúc này mới nói.

“Con lại không phải nhớ người khác, con nhớ người đàn ông của mình, có gì mà phải ngại.” Tô Tình không cho là đúng nói.

Bà Tô cười nói: “Con như này không ngại là cái gì mới là ngại, loại lời này có thể nói ra miệng sao?”

“Sao không thể nói ra miệng, Thế Quốc thích con nói những lời này.” Tô Tình hoài niệm nói, lúc tên thô lỗ ở trên giường đất, thích nghe cô nói lời âu yếm, nói những lời yêu anh, thích anh, ca ngợi anh.

Bà Tô nói: “…… Con không phải là bị thứ gì không sạch sẽ bám lên thân chứ.”

Tô Tình: “……”

Bà Tô thấy dáng vẻ không có tinh thần này của cô, cũng an ủi: “Thế Quốc là đi làm kiếm tiền, lại không phải đi làm chuyện khác, hơn nữa Thế Quốc như vậy, ra ngoài cũng không cần con nhọc lòng, trong lòng nó hiểu rõ.”

“Con biết, nhưng mà con nhớ.” Tô Tình nói.

Bà Tô cũng không nói gì, dù sao cũng còn trẻ, nhớ nhung cũng bình thường.

Bà Tô chuyển đề tài, nói: “Đến lúc đó đi học, hai người Cảnh Quân và Kiều Kiều con phải quan tâm nhiều chút.”

Tô Tình không rõ nguyên do: “Quan tâm cái gì?”

Bà Tô nhỏ giọng nói: “Nói hai đứa bọn nó chú ý chút, đừng làm ra mấy chuyện không có quy củ lúc đi học.”

Tô Tình nháy mắt đã hiểu, lập tức tức giận nói: “Mẹ, việc này mẹ nên từ nói với con trai mẹ đi chứ, mẹ nói với con làm gì, một người chị gái như con nói với bọn nó loại chuyện này? Con không muốn bị ghét.”

“Mẹ nói với tên ngọc thối Cảnh Quân kia rồi, nhưng nó ngoài miệng nói được, tuy nhiên nên làm gì vẫn cứ làm, Kiều Kiều lại cái gì cũng nghe nó.” Bà Tô nói.

Tô Tình cười nói: “Cảnh Quân không phải người không có giới hạn, sẽ không làm ra đứa cháu nội cho mẹ lúc đi học đâu, mẹ cứ yên tâm.”

Bà Tô nhanh chóng nhìn trái phải xung quanh, lúc này mới nhỏ giọng mắng: “Ở bên ngoài con nói cái này làm gì?”

“Con nhỏ giọng như vậy, ai nghe được.” Tô Tình cười liếc mắt nhìn mẹ mình một cái, lại nói: “Người trẻ tuổi bọn nó nên làm cái gì cứ làm cái đó, mẹ đừng can thiệp nhiều như vậy, đều không còn nhỏ, cho dù có chuyện gì, cũng là nhân chi thường tình, hơn nữa bọn nó là hôn phu hôn thê, nhất định là muốn đăng ký kết hôn.”

Mẹt bà Tô tối sầm, nói: “Còn trông cậy vào con nhắc nhở em trai một chút đấy!”

Tô Tình nhún vai, việc này cô thương mà không giúp gì được.

“Con bé Kiều Kiều kia các mặt đều khá tốt, chỉ có điểm không tốt duy nhất là quá nghe lời Cảnh Quân.” Bà Tô thở dài.

Tô Tình cười nói: “Mẹ bây giờ càng ngày càng thích nhọc lòng, người ta đều lo lắng con dâu quá cường thế áp bức con trai, mẹ lại ngược lại.”

“Mẹ không phải là trông cậy vào Kiều Kiều có thể quan tâm Cảnh Quân một chút hay sao, cũng đừng để cái đuôi của nó vểnh lên tận trời cao, cũng nên có người đến áp nó một chút, mẹ thấy chị dâu con rất được, anh cả con rất có chừng mực.” Bà Tô nói.

Bà nhìn con dâu sẽ không nhìn những tài hoa và vẻ ngoài linh tinh gì đó, bà chỉ xem một cái, chính là năng lực quản lý gia đình.

“Hình thức ở chung của mỗi cặp vợ chồng đều không giống nhau, mẹ sống tốt cuộc sống của mình là được, đừng đi quản bọn nó.” Tô Tình nói.

Bà Tô lại nhắc đến con dâu cả: “Hôm trước mẹ thương lượng với cha con một chút, nếu sau này Bắc Kinh không quản nghiêm phương diện hộ khẩu như vậy nữa, đến lúc đó sẽ để chị dâu con mang Minh Diệp và Minh Hiên qua đó thuê nhà ở.”

“Đúng là không tồi, bên kia nếu rộng rãi, có thể thuê nhà ở, đến lúc đó con sẽ gọi điện thoại về nói một tiếng.” Tô Tình gật đầu nói, lại cười nói: “Đến lúc đó chúng ta đi học thì đi học, đi làm thì đi làm, trong nhà có lẽ chỉ còn lại mẹ và cha.”

“Vậy mẹ và cha con còn phải bớt lo đấy.” Bà Tô hừ hừ.

Tô Tình cười nói: “Mẹ, chờ sau này bọn con đều an ổn ở Bắc Kinh, con sẽ đón cả cha và mẹ qua.”

“Chuyện sau này để sau này tính, trước mắt mẹ và cha con còn chưa tính về hưu." Bà Tô bình tĩnh nói.

Tiền lương mỗi tháng của bà và ông Tô cộng vào cũng gần một trăm đồng, ở nhà một ngày là một ngày, ra ngoài kiếm tiền một ngày cũng là một ngày, đương nhiên là ra ngoài kiếm tiền tốt hơn.

Hai vợ chồng bọn họ có tiền, sau này bọn nhỏ muốn làm cái gì nhu cầu cấp bách cần phải dùng tiền, bọn họ cũng có thể lấy ra.

Nếu không dựa vào bản thân đám người trẻ tuổi chúng nó sao? Vừa mới ra xã hội có thể có bao nhiêu tiền? Nhưng còn tốn nhiều không ít, mấu chốt là còn dễ dàng bỏ lỡ cơ hội.

Thứ như cơ hội này trước nay đều là chợt lóe rồi biến mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận