Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 426. Không coi con gái như người 7

Chương 426. Không coi con gái như người 7

“Cát Tường, mau vào đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Bà Bùi nói xong, liền che ngực xoay người về phòng, ai cũng không biết bà ta phải dùng sức lực lớn cỡ nào mới có thể nói ra câu nói vừa rồi.

Bùi Cát Tường hung hăng lườm Trần Tuyết, sau đó gấp không chờ nổi vào nhà, đầu tiên là sờ đầu sờ trán mẹ cô ta, nói: “Mẹ, mẹ không có gì không thích hợp chứ? Chẳng lẽ mẹ giống em trai, đều bị người phụ nữ kia hạ cổ?”

“Hạ cổ cái gì, mẹ con là thay đổi chiến thuật!" Bà Bùi tức giận gạt tay cô ta ra, hừ lạnh.

Bùi Cát Tường ngây ngốc nói: “Chiến thuật gì?”

“Quả nhiên vẫn không thông minh như em gái con, đây chính là chủ ý của Như Ý nói cho mẹ!” Bà Bùi liền nói.

Bùi Cát Tường đương nhiên nhanh chóng hỏi sao lại thế này? Bà Bùi cũng không ngại nói cho cô ta.

Con trai vì người phụ nữ ở nông thôn này, mấy năm liên tục đều không quay về người người mẹ già này, trong lòng bà Bùi là hận ý ngập trời.

Người phụ nữ ở nông thôn này đoạt con trai của bà ta, không đội trời chung với bà ta!

Nhưng cứng đối cứng khẳng định là không được, con trai hoàn toàn thiên vị cô ta, sao bà ta còn có thể cứng đối cứng với tiện nhân này?

Cho nên con gái nhỏ cho bà ta một chủ ý, bảo bà ta thay đổi chiến lược, không thể tiếp tục như vậy, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ hoàn toàn đẩy anh hai về phía người phụ nữ kia.

Vậy nên, lúc này mới có chuyện hôm nay.

“Cho nên mẹ chỉ là giả vờ?” Bùi Cát Tường nhẹ nhàng thở ra, nói.

“Đương nhiên là giả vờ, con cho rằng mẹ có thể tiếp nhận một mặt hàng như vậy làm con dâu? Nhưng hiện tại mẹ không thể không giả vờ, mẹ muốn vãn hồi tình cảm mẹ con với anh trai con, đến lúc đó mẹ lại khiến đứa trẻ trong bụng tiện nhân này sảy mất, tốt nhất là khiến nó không bao giờ có thể sinh nữa, khi đó xem em trai con còn có thể tiếp tục muốn cô ta hay không, hơn nữa chỉ cần mẹ thay đổi, đến lúc đó cho dù cô ta cáo trạng với em trai con, em trai con sẽ tiếp tục tin cô ta sao?” Bà Bùi nói.

Bùi Cát Tường vui mừng nói: “Mẹ, vẫn là mẹ và Như Ý tính cao hơn một bậc, dáng vẻ vừa rồi của Tử Du, thật sự khiến con tức điên!” Em trai chính là hoàn toàn thiên vị người phụ nữ kia!

“Chờ xem, chiêu này gọi là nước ấm nấu kỹ nữ, mẹ phải nấu chín nấu nhừ cô ta rồi ném văng ra, con cóc còn mơ ước khối thịt thiên nga em trai con!” Bà Bùi mắng.

Trần Tuyết ở bên ngoài nào biết mưu tính của mẹ chồng, nhưng từ giờ phút này về sau, đãi ngộ của cô ta ở nhà xem như tốt hơn một chút.

Ngoại trừ mẹ chồng sẽ nhìn chằm chằm cô ta múc gạo vào nồi, sẽ nhìn chằm chằm cô ta giặt quần áo quét tước trong phòng, còn sẽ kêu cô ta nấu nước mang đến rửa chân hầu hạ bà ấy, những mặt khác đều rất tốt, không tiếp tục mắng cô ta, nhục nhã cô ta.

Trần Tuyết cảm thấy ngày tháng sau này của mình coi như sắp hết khổ rồi.

Thế nên, cô ta còn lặng lẽ tới bách hóa mua một tấm vải dệt về, muốn làm một bộ quần áo cho mẹ chồng mình để hiếu kính.

Đúng lúc Tô Tình mang theo Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đi dạo bách hóa, liền gặp cô ta.

Nhìn thấy vải thích hợp làm quần áo cho người già và người trung niên trong tay Trần Tuyết, Tô Tình nhướng mày, nhưng một câu cũng không định nói với Trần Tuyết.

Người ta vui vẻ chịu đựng, nào cần cô nói nhiều cái gì.

Chỉ là Tô Tình có chút thở dài, cô biết đứa nhỏ này trong bụng Trần Tuyết vẫn giữ không nổi, bởi vì tin be mẹ con như lang như hổ kia, kết cục đương nhiên có thể nghĩ ra.

Nhưng hình như sau lúc này cô ta sẽ bắt đầu đi lên con đường nghịch tập vả mặt cực phẩm nhỉ?

Nhưng những chuyện này cũng không có quan hệ với cô.

Bởi vì gần đây có mấy đứa con gái nhà họ Thái lần lượt xảy ra chuyện lớn, chút chuyện của nhà họ Bùi này thật sự không đáng nhắc tới.

Nhưng dù sao thì trước sau biến hóa quá lớn, bà Bùi thậm chí còn mang Trần Tuyết ra ngoài mua đồ ăn, hàng xóm láng giềng có thể không nghị luận sao?

Bác gái Triệu liền tới nói với Tô Tình: “Tình Tình à, bác nghe nói nhà họ Bùi bên kia đã tiếp nhận đứa con dâu ở nông thôn kia!”

Vừa nói còn vừa xem phản ứng của Tô Tình.

“Phải không, cháu chúc phúc bọn họ cả nhà đoàn viên, hạnh phúc mỹ mãn.” Tô Tình gật đầu nói.

Bác gái Triệu không nhìn thấy biểu tình muốn thấy từ trên mặt cô, có chút thất vọng, nhưng cũng không quá ngoài ý muốn, dù sao hiện tại Tô Tình cũng đã gả chồng, lại còn trai gái song toàn, người đàn ông làm việc ở bộ vận chuyển, bản thân lại thi đậu đại học Bắc Kinh, còn xuất sắc hơn đứa con trai ưu tú kia của nhà họ Bùi, đứa con kia của nhà họ Bùi thi đậu một trường đại học sư phạm khu nhà bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận