Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 430. Đừng không biết tốt xấu 3

Chương 430. Đừng không biết tốt xấu 3

Nhưng mà thời gian sau đó cũng coi là gió êm sóng lặng, không tiếp tục có chuyện gì phát sinh, nhưng cũng muốn chú ý tốt đồ của mình, dù sao đầu năm nay xe lửa thật sự không an toàn.

Tô Tình nhịn rất lâu, lúc này mới nhịn được đến khi xe lửa đến nhà ga.

Sau khi xuống nhà ga, cả người đều cảm giác như sống lại, giống như cá ướp muối rốt cục cũng trở về biển, lại trở thành một một con hải sản hoạt bát(1).

(1)Cá ướp muối chắc mọi người đều biết rồi, là lười đó, còn cụm trên thì là biến thể của cá ướp muối. Cá ướp muối chính là hải sản, nhưng trở nên hoạt bát hơn, ý là vậy.

"Chị, chị như vậy, sau này một mình mang theo Dương Dương cùng Nguyệt Nguyệt về nhà thì phải làm sao bây giờ?" Tô Cảnh Quân nói.

Tô Tình khoát khoát tay: "Hiện tại đừng nói với chị cái này, trong thời gian ngắn chị không muốn nghe thấy hai chữ xe lửa."

Tô Cảnh Văn buồn cười nói: "Trước kia em hình như không bị say xe."

"Em cũng không biết, em nhớ được lần ngồi xe từ huyện thành đến thành phố, cũng có đôi khi không say xe, chuyến này cũng không biết chuyện gì xảy ra." Tô Tình nói, khiến cô choáng thất điên bát đảo.

"Con nhìn Dương Dương cùng Nguyệt Nguyệt đi, bọn nó còn có tinh thần hơn so với con, dọc đường có tinh thần cực kì, còn không ngừng ghé trên cửa sổ nhìn bên ngoài." Bà Đường cười nói.

"Vừa nhìn liền biết giống cha của hai đứa." Tô Thừa Nghĩa cười nói.

"Còn may, có cha của bọn nhỏ ở đây, nếu không thì đoạn đường này cũng không yên tĩnh." Tô Tình cười cùng con trai con gái nói.

Dương Dương cùng Nguyệt Nguyệt đã rất thông minh, đến vào tháng năm liền đầy hai tuổi tròn, hiện tại lời gì cũng nghe hiểu được, cười với mẹ bọn họ, còn gọi: "Ba ba."

"Ba ba đi làm nha." Tô Tình hôn hôn cái trán hai đứa, trêu hai anh em đều rất vui vẻ.

"Chúng ta ra ngoài đi." Tâm tình của ông Cung cũng không tệ, nói.

Một đoàn người mang đủ hành lý, liền ra.

Mới ra trạm liền nghe thấy có người đang gọi ông Cung và bà Đường: "Ông nội Cung, bà nội Đường!"

Là một người trẻ tuổi chừng hai mươi, ông Cung có chút nhận không ra.

"Cậu là Hải Phong?" Ngược lại bà Đường lại nhận ra, cười hỏi.

"Vẫn là mắt bà nội Đường tốt, ông nội Cung cũng không nhận ra con." Trương Hải Phong cười nói.

"Là Hải Phong à, con cũng đã lớn như vậy rồi, ông nhớ trước kia con chính là cái tên lùn, trong tất cả mọi người thì con kén ăn nhất, lùn nhất!" Ông Cung có thể tính là nhận ra, giật mình nói.

Trương Hải Phong quýnh lên, ho khan nói: "Trước kia không phải lúc còn nhỏ sao? Mới có ít tuổi, hơn nữa cũng là do con dậy thì trễ, về sau con cái sau vượt cái trước, bọn họ không có một ai cao hơn con!" Ưỡn ngực, cậu có hơn một mét tám, thế nhưng là một người cao to danh xứng với thực(1)!

(1)Có nghĩa là trong lời đồn cũng giống như ngoài đời thật.

"Tốt tốt." Ông Cung rất vui, cũng giới thiệu cho Tô Tình: "Tình Tình, đây là cháu trai lão Trương, tên là Trương Hải Phong."

"Chào cậu." Tô Tình cười chào hỏi.

"Đây là vợ của con nuôi của ông, con phải gọi là thím, con bé tên Tô Tình." Cung già cũng giới thiệu nói.

"Con biết, thím là Trạng Nguyên tỉnh, con thấy ở trên báo, chào thím, rất cảm ơn chú lúc trước đã chăm sóc ông nội." Trương Hải Phong bắt tay với Tô Tình, chân thành nói.

"Cậu quá khách khí rồi." Tô Tình cười nói, bị người đồng lứa gọi là thím, tâm tình có chút vi diệu.

Trương Hải Phong nói: "Đây không phải là khách khí, về sau có chuyện gì, thím cứ việc nói một tiếng là được."

Tô Tình cười cười, lại giới thiệu Tô Cảnh Văn, Tô Cảnh Quân, Tô Thừa Nghĩa, Tô Thừa Lễ còn có Chu Kiều Kiều.

"Lái xe tới không? Chúng ta nhiều người như vậy có đủ chỗ hay không?" Ông Cung nói.

"Có ạ, Thanh Hành cũng lái một cái tới, nhưng mà cậu ấy đi rửa tay." Trương Hải Phong nói.

Vừa nói xong, đối diện bên kia lại có một thanh niên đi tới.

"Ông nội Cung, bà nội Đường." Lý Thanh Hành cười gọi.

Ông Cung nhận ra, cười nói: "Là Thanh Hành à, cũng lớn như vậy rồi!" Còn nói Trương Hải Phong: "Không phải nói con nói con là người cao nhất à, Thanh Hành lại không thấp hơn con chút nào!"

"Cậu ấy miễn cưỡng cao giống như con." Trương Hải Phong nhếch miệng cười một tiếng.

"Mấy người tuổi trẻ này, trước kia, mỗi đứa đều là một đám khỉ con bướng bỉnh, những năm này không gặp, tất cả đều có thể cưới vợ rồi." Bà Đường cũng cảm khái vạn phần, nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận