Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 431. Đừng không biết tốt xấu 4

Chương 431. Đừng không biết tốt xấu 4

Lý Thanh Hành cũng mới nhìn về phía những người khác, mấy người Tô Tình làm quen với nhau một chút, lúc này mới tới nhà ga bên này.

Mặc kệ là nhà họ Trương hay là nhà họ Lý, đều có ô tô, biết hôm nay cũng biết có không ít người tới, cho nên đặc biệt tới tiếp đón.

Hai chiếc xe vừa vặn.

Sau khi lên xe hơi, một đoàn người mới rong ruổi mà đi.

Mà ở sau khi đoàn người đi về, Cung Như Họa mới từ nơi hẻo lánh đi ra, trong mắt mang theo sợ hãi lẫn vui mừng!

Hôm nay cô ta cùng em họ là tới đón một người chị họ mới xuống nông thôn lên thi đại học, lại không nghĩ có thể nhìn thấy hai người Lý Thanh Hành còn có Trương Hải Phong ở nhà ga.

Trước kia cùng sống với nhau ở nhà lớn, cô ta thích nhất chính là chơi cùng bọn họ, nhưng mà từ khi cha mẹ báo cáo ông nội bà nội, bọn họ liền không chơi với cô ta.

Đương nhiên cũng bởi vì dọn nhà, khoảng cách xa, nhưng khi nhìn thấy, bọn họ cũng sẽ giả vờ không biết cô ta.

Cho nên hôm nay ở chỗ này nhìn thấy hai người bọn họ tới bên này, phản ứng đầu tiên của cô ta chính là trốn đi, vốn đang có chút không rõ bọn họ làm sao lại cùng đi, bây giờ thấy ông nội bà nội mình, cô ta coi như hiểu rõ!

Đây là tới đón ông nội bà nội mình!

Cung Như Họa muốn lập tức trở về nói cho mẹ cô ta chuyện ông nội bà nội đã trở về!

"Như Họa, chị chạy đi đâu rồi, em cùng chị hai cũng không tìm thấy chị!" Em họ Giang Minh Châu nói, bên người của Giang Minh Châu còn có một người thần thái nhu nhược, tướng mạo hơn người đi theo, đây là chị họ Giang Ngọc Trân từ nông thôn trở về.

"Không có việc gì, chị chỉ là đi toilet nên mới trì hoãn thời gian." Cung Như Họa cười cười, nhìn Giang Ngọc Trân: "Chị họ vẫn là trước sau như một, vẫn xinh đẹp."

"Như Họa, em lại khách khí." Giang Ngọc Trân cười nói.

Bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà ga, Cung Như Họa liền nói thân thể mình không thoải mái, muốn về trước.

Mặc dù Giang Ngọc Trân cùng Giang Ngọc Châu cảm thấy cô ta giả vờ, nhưng cũng không biết cô ta xảy ra chuyện gì, không có ngăn cản, để cô ta ngồi một chiếc xe hơi khác trở về.

Cung Như Họa ngồi xe công cộng vội vã trở về nhà.

Giang Mai đang tính chi tiêu gia đình tháng này, tính đi tính lại nhịn không được có chút bực bội.

Bây giờ bà ta đã không có công việc, cả nhà đều dựa vào một phần tiền lương của Cung Tuấn Tài kia, mặc dù tiền lương của Cung Tuấn Tài có hơn bốn mươi đồng cũng là không thấp.

Nhưng một nhà sáu nhân khẩu chi tiêu sinh hoạt, đây là số lượng nhỏ sao? Hơn nữa trong sinh hoạt chỉ có chi tiêu sao, còn có qua lại với người khác như ma chay cưới hỏi!

Nếu không phải hai người già khi xưa cho những số tiền kia, thời gian nhưng làm sao sống? Nhưng đó là chuyện đã quá lâu rồi, hiện tại cũng không được coi là một kẻ giàu có.

Cũng may con gái cả cùng con gái thứ hai tháng sau liền phải đi học, đến lúc đó có thể chi tiêu ít đi hai người, đây cũng là giảm bớt áp lực trong nhà.

Nhưng mà tính đi tính lại, Giang Mai vẫn cảm thấy khó.

Bởi vì thêm thêm giảm giảm một chút, cũng chỉ là chuyện của mấy đồng bạc lẻ, nhưng nếu khu nhà của hai người già vào tay, hai căn nhà khẳng định là ở không hết, chỗ ở đầu tiên có thể giữ lại, nhưng chỗ ở thứ hai này có thể bán đi, mà nếu bán đi chỗ ở thứ hai thì khoản tiền vào trong tay sẽ nhiều đến mức nào chứ?

Hai ba vạn tệ, cho dù sống xa xỉ một chút cũng là có thể tiêu rất nhiều năm!

Sao chỗ nào cần phải tính toán từng li từng tí một?

Lúc Cung Như Họa trở về liền thấy dáng vẻ mẹ của cô ta cau mày, cười nói: "Mẹ, sao mẹ lại lộ ra vẻ mặt này? Là gặp việc khó gì à."

"Còn không phải vì tính toán chi phí chi tiêu trong nhà ư?" Giang Mai nói.

Lúc này Cung Như Họa mới nhìn thấy bên trên bàn những đồng tiền lẻ, Giang Mai thở dài nói: "Cũng là con và chị cả của con đều muốn đi đi học, đại học có học bổng phụ cấp, bằng không trong nhà thời gian này không cách nào sống qua ngày. Hôm qua Như Tùng còn nói với mẹ là nó muốn mua một đôi giày mới, Như Bách cũng thế, nhìn trúng một người máy đồ chơi nhập khẩu, cần phải không ít tiền!"

Mặc dù là quá xa xỉ, nhưng mà các con bây giờ cũng lớn, ở bên ngoài đương nhiên cũng cần mặt mũi, mặc kệ là giày hay là người máy đồ chơi nhập khẩu, đều nhất định phải mua, nhất là người máy đồ chơi nhập khẩu, phải sử dụng tiền tiết kiệm.

Cung Như Họa cười ngồi xuống, nói: "Mẹ, mẹ không cần cau mày, hiện tại con sẽ nói cho mẹ biết một tin tức tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận