Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 432. Đừng không biết tốt xấu 5

Chương 432. Đừng không biết tốt xấu 5

"Tin tức tốt gì?" Giang Mai nhìn về phía con gái, cũng mới nhớ tới: "Hôm nay không phải con cùng Ngọc Châu đến trạm xe đón chị họ Ngọc Trân sao, làm sao nhanh như vậy đã trở về rồi?"

"Mẹ, chính là bởi vì con đến nhà ga đón chị họ cho nên mới vừa vặn gặp, bằng không cũng gặp không được đâu!" Cung Như Họa nói.

Giang Mai liền nói: "Nhanh, đừng úp úp mở mở nữa, con gặp gỡ người nào?" Mới nói xong, bà ta chợt bật thốt lên: "Không phải là con nhìn thấy ông con trở đó chứ?"

Cung Như Thư vừa về nhà, chân phải đặt ở chỗ cửa ra vào dừng lại, liền nghe Cung Như Họa vui vẻ nói: "Không hổ là mẹ con, thật là thông minh, vậy mà đoán một lần liền đoán đúng!"

Cung Như Thư quay người liền đi.

Mà bên trong, Giang Mai mừng rỡ không thôi, hỏi vội: "Con mau nói cho mẹ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, con xác định không nhìn lầm đó chính là ông của con?" Không trách bà ta sẽ hỏi như vậy, dù sao đã nhiều năm như vậy, nhìn ông Trương ông Lý liền biết, già đi không ít.

"Làm sao con có thể nhìn lầm, đây chính là ông bà của con, hơn nữa cho dù con nhìn lầm bọn họ, chẳng lẽ con còn nhìn lầm Lý Thanh Hành và Trương Hải Phong sao? Hai người bọn họ lái xe đến đón ông nội bà nội." Cung Như Họa nói.

Giang Mai vui mừng không thôi, dĩ nhiên không phải bởi vì hai người già trở về mà vui mừng, mà là bởi vì hai cái viện kia sắp vào trong tay mình nên vui vẻ!

Giang Mai cũng nhịn không được, vội vàng tới đơn vị của chồng bà ta là Cung Tuấn Tài, tìm ông ta.

"Bà làm gì vậy, bây giờ tôi còn đang đi làm, bà tới làm cái gì, có chuyện gì không thể chờ tôi trở về rồi hãy nói?" Sau khi Cung Tuấn Tài ra ngoài, nói.

Giang Mai cũng không quan tâm tới sẽ thái độ của ông ta, vội vàng nói: "Tuấn Tài, vừa rồi Như Họa đến trạm xe đón Ngọc Trân, ông đoán nó gặp phải người nào?"

Cung Tuấn Tài nghe được hai chữ nhà ga, liền nhạy cảm nghĩ đến cha mẹ mình, quả nhiên liền nghe Giang Mai tiếp tục nói: "Như Họa nhìn thấy cha cùng mẹ trở về!"

Cung Tuấn Tài hỏi: "Xác định là cha mẹ, không nhìn lầm người?"

"Làm sao lại nhìn lầm người, Như Họa nói là hai người Lý Thanh Hành cùng Trương Hải Phong đón người, chính là cha mẹ không sai." Giang Mai đầu tiên là nói vậy, rồi lại nói: "Hôm nay ông mấy giờ tan tầm? Chúng ta phải mang quà xin lỗi tới cửa trước mới được!"

"Tự bà đi thôi, tôi còn không biết lúc nào mới tan tầm." Cung Tuấn Tài ánh mắt lóe lên, lắc đầu nói.

Giang Mai gấp, nói: "Ông có ngốc hay không? Lúc này đi làm tính là gì, mau thừa dịp rèn sắt khi còn nóng qua đó cầu hai người già tha thứ mới là chuyện đúng đắn!"

Một tháng tiền lương mới được bao nhiêu tiền? Hai khu viện kia lại đáng giá bao nhiêu tiền chứ, chờ hai người già tha thứ, cả nhà đoàn tụ, bà ta còn có thể khóc than với mẹ chồng, nói trong nhà khó khăn với khuôn mặt còn chưa trang điểm, rồi lấy tiền bồi thường của hai người già ra dùng.

So với số tiền to đó, chút tiền lương này tính là gì?

Một tháng bốn mươi mấy tệ, một năm cũng mới tầm năm trăm, mười năm cũng mới năm ngàn thôi. Số tiền trong tay hai người già kia mới là đồng tiền lớn!

"Bà đi trước đi, tôi tan việc lại đi." Cung Tuấn Tài nói.

"Một mình tôi làm sao đi?" Giang Mai tức giận nói.

"Không phải còn có bọn nhỏ sao, bà mang con cùng đi, cha mẹ bây giờ lớn tuổi, nhìn thấy bọn nhỏ khẳng định sẽ mềm lòng, các người đi trước, xong tôi lại đi qua quỳ xuống trước mặt cha mẹ." Cung Tuấn Tài nghĩ nghĩ, nói.

Muốn nói ông ta xem tiền tài như nước đó là không có khả năng, đối với số tiền tích cóp trong tay của hai người già còn có hai ngôi nhà kia, ông ta cũng rất ham muốn.

Nhưng mà muốn là muốn, ông ta cũng rõ ràng nếu mình trong quá khứ, ngay cả một chút chuẩn bị đều không có, cha mẹ ông ta có thể lấy cái chổi đuổi ông ta ra khỏi cửa, cho nên để cho bọn nhỏ trước đi qua.

Chờ hai người già mềm lòng, đến lúc đó ông ta quỳ xuống cũng dễ nói chuyện, không phải sao?

Mà cũng nghĩ giống Giang Mai, ông ta cũng không thấy cha mẹ mình có thể kiên trì cả một đời không nhận con cháu, phải biết bây giờ tuổi cũng không nhỏ, về sau già cũng phải dựa vào con cháu chăm sóc hay sao?

Giang Mai cũng cảm thấy có chút đạo lý, chồng tối nay vẫn đi thì hơn, trước hết để cho bọn nhỏ xung phong đi trước, đợi thái độ của hai người già mềm hoá lại nói, nếu làm lớn chuyện lên, làm mặt mọi người quá khó nhìn thì chồng bà ta không phải là sẽ không có mặt mũi gặp người à?

Hơn nữa hai người già này tốt nhất cũng biết điều một chút, cho cái bậc thang thì chỉ cần bước xuống là được rồi, đừng không biết tốt xấu.

Phải biết sau khi bọn họ chết, số tiền và căn nhà kia, tất cả đều là của bọn họ, nhưng mà cả nhà bà ta hiếu thuận, lúc này mới muốn nhận bọn họ, để hai người già dưỡng già mà thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận