Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 437. Đánh rắn dập đầu 5

Chương 437. Đánh rắn dập đầu 5

Tiền Mỹ Lệ cười nói: "Đúng vậy, chuyện này cha mẹ chồng tôi đều biết.”

Hà Thất Muội cũng gập đầu: "Đúng vậy, khi đó ông cụ còn gọi điện thoại tới báo tin vui cho cha mẹ chồng tôi.”

Hàng xóm láng giềng liền nhao nhao chào hỏi với Tô Tình, Tô Tình cũng cười đáp lại, nói hôm khác lại mang bọn nhỏ đến nhà ngồi một chút.

Sau đó mới nhìn về phía vẻ mặt chảy xệ của Giang Mai: "Bà Giang, hai ông bà không cần các người lo lắng, nếu đã đoạn tuyệt quan hệ, vậy mỗi người đều bình yên, mấy năm nay hai ông bà sống quá khổ, bây giờ hy vọng tuổi già an ổn bình yên một chút, có lẽ bà Giang sẽ không tới đây quấy rầy nữa chứ? Dù sao bà Giang mang theo bọn nhỏ tới đây, cũng là muốn hiếu thuận ông bà cụ, nhưng ông bà cụ không muốn, bà Giang không có lý do không nên lại quấn quýt lấy ông bà cụ nữa mới đúng.”

Ánh mắt hai người Tiền Mỹ Lệ và Hà Thất Muội nhìn về phía Tô Tình, đều mang theo vẻ tán thưởng, cô gái này rất biết nói chuyện!

Sắc mặt Giang Mai cứng ngắc, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào, ngược lại Cung Như Họa nhìn về phía Tô Tình, nói: "Lời này của cô nói cũng không đúng, chúng tôi thân là cháu trai ruột cháu gái ruột của ông bà nội, chúng tôi tới đây xin lỗi, nhận sai với ông bà nội, chuyện này sao lại thành quấy rầy ông bà cụ chứ?”

"Muốn xin lỗi nhận sai đương nhiên là không thành vấn đề, nhưng cô xin lỗi nhận sai người ta nhất định phải đồng ý phải tha thứ sao? Người ta không tha thứ cho cô, cô sẽ mỗi ngày tới cửa nhà không chịu đi để cho người ta tha thứ sao? Đây là cô đang cầu xin người ta tha thứ, hay là muốn ép người ta không thể không tha thứ?" Tô Tình nhìn cô ta, thản nhiên nói.

Cung Như Họa càng nhìn cô càng cảm thấy chướng mắt, nói: "Chúng tôi là cháu trai ruột cháu gái ruột của ông bà nội, chúng tôi đương nhiên muốn tới cầu xin ông bà nội tha thứ!" Cô ta đặc biệt nhấn mạnh chứ 'ruột' này.

"Quan hệ trên thế giới này thật sự rất phức tạp mà, con ruột có thể dễ dàng làm ra chuyện đâm sau lưng, con nuôi không phải con ruột, lại có thể đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, để cho ông bà cụ có thể ở trong khoảng thời gian gian khổ tối tăm kia có được một tia nắng ấm để cho ông bà kiên trì đi tiếp. Con trai ruột hay con trai nuôi thi có liên quan gì? Quan trọng là ...nhân phẩm của người đang làm con, nhân phẩm không đáng tin cậy, vậy con ruột thì có ích lợi gì cơ chứ? Con nuôi lại có gì không tốt sao? Cho rằng con trai ruột thì có quyền sai khiến như cũ ư." Tô Tình nói.

Tiền Mỹ Lệ và Hà Thất Muội bọn họ nghe được ánh mắt sáng lên, không hổ danh là nhân tài nữ trạng nguyên của kỳ thi mà, tài ăn nói này cũng quá tốt!

Cung Như Họa đều bị oán giận đến nỗi câm điếc, Giang Mai cũng bị đánh rắn dập đầu, mặc kệ ngụy biện như thế nào, chuyện xấu hai vợ chồng cô ta lúc trước tố cáo ông bà cụ một chút là cả đời đừng hòng vượt qua.

"Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của chúng tôi, nhưng bọn nhỏ không liên quan đến việc này, đây là muốn nhận lại ông bà nội mà." Giang Mai không nói mình, bắt đầu nói tới bọn nhỏ, cũng đẩy hai đứa con trai.

"Cháu trai cháu gái muốn nhận ông bà nội đương nhiên không phải là vấn đề, nhưng mà bà Giang này, mọi việc chúng ta cũng phải chú ý một chuyện ngươi tình ta nguyện không phải sao? Hiện giờ thái độ của hai ông bà cụ rất rõ ràng, chính là không muốn bị quấy rầy, bọn họ chỉ muốn an hưởng tuổi già, nhưng mà bà lại nhất định kêu bọn nhỏ đến nhận người thân, nhất định phải chống lại nguyện vọng của ông bà cụ sao, chỉ để ý đến sự yêu thương của bản thân các người, đây chẳng lẽ chính là cái gọi là hiếu thuận trong miệng bà sao? Không để ý đến nguyện vọng của hai ông bà, nhất định phải đến làm ầm ĩ để bày tỏ áy náy muốn tha thứ sao, đây chính là nhận sai trong miệng các người đó sao? Bà Giang, tôi không hề cảm nhận được thành ý muốn nhận sai của các người từ hành động hôm nay của các người." Tô Tình nói.

"Tại sao tôi lại không có thành ý chứ? Hôm nay tôi vừa nghe nói cha mẹ trở lại, ngay lập tức đưa bọn trẻ đến đây!" Giang Mai lập tức nói.

"Phải không? Gọi một đám phụ nữ và trẻ em các người lại đây đi đầu làm trước, chồng lại trốn ở sau lưng, đây là cái gọi là thành ý của bà đó sao? Nếu như thật sự có thành ý, phải đến đây quỳ gối ở nơi này chịu đòn nhận tội cầu xin cha mẹ tha thứ, cái này còn giống một chút so với lời nói, nhưng hôm nay vị kia có ra mặt sao? Đây là đang chờ bà mang tin tức tốt trở về, lại nghĩ có muốn tới đây hay không?" Tô Tình thản nhiên nói.

Tiền Mỹ Lệ còn có Hà Thất Muội, cùng một số hàng xóm cùng quê khác còn có thể không biết Cung Tuấn Tài là ai sao? Lúc này tất cả đều là vẻ mặt khinh bỉ.

"Không phải, Tuấn Tài ông ấy đang ấy đang đi làm, cho nên lúc này mới không đến, nhưng tan làm ông ấy sẽ tới!" Giang Mai không khỏi nói.

"Tôi nói cũng chỉ là ta cảm thấy có thành ý, hắn ta không cần làm theo tôi nói, cũng không cần làm, bởi vì từ nhiều năm trước đã đoạn tuyệt quan hệ. Mọi người tự mình cho là thích hợp là được rồi, bà Giang, tôi tin tưởng bà thật sự hiếu thuận với hai ông bà cụ, cho nên bà hẳn là sẽ trở về nói cho chồng của bà, cũng có thể trở về trói buộc những đứa con ngoan này của bà, đều phải tôn trọng ý kiến của ông bà nội nó, để cho ông bà nội tuổi già khỏe mạnh, có phải hay không?" Tô Tình nhìn Giang Mai nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận