Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 438. Phải gọi điện cho cha 1

Chương 438. Phải gọi điện cho cha 1

Giang Mai vừa đi, bọn người Tiền Mỹ Lệ và Hà Thất Muội mới cùng Tô Tình cười nói: "Cô thật sự rất biết nói chuyện, không trách là nữ Trạng nguyên của tỉnh các người!”

Giang Mai có bao nhiêu khó chơi bọn họ cũng biết được, lúc trước không ít lần muốn đến hỏi thăm tin tức, đuổi đi rồi lại tới, da mặt thật sự rất dày.

Những người hàng xóm khác còn không biết chuyện này, nghe vậy kinh ngạc nói: "Nữ trạng nguyên của tỉnh?”

"Cũng không chỉ như vậy thôi đâu, thi vào đại học đứng đầu toàn tỉnh, dang xứng với thực nữ Trạng nguyên, trong nhà tôi còn có báo!" Tiền Mỹ Lệ lập tức nói với bọn họ.

"Trong nhà tôi cũng có một tờ!" Hà Thất Muội cũng nói.

"Vậy phải lấy ra chúng tôi nhìn xem một chút..."

Tô Tình thấy bọn họ nói cười náo nhiệt, cười, gật đầu chào hỏi, cũng trở về nhà đi xem hai ông bà.

Hai người ông cụ Cung và bà cụ Đường hiển nhiên đều đã bị đả kích nhất định, Tô Tình nói: "Cha, mẹ, người con đã đuổi đi rồi, nói có chút khó nghe.”

Bà cụ Đường nói: "Tình Tình con đừng có nói như vậy, cái loại người nhàn hạ không có chuyện gì làm này còn muốn đến nhận loạn thân thích, mẹ có lấy chổi đánh người cũng do cô ta xứng đáng, con ôn nhu điềm đạm nói chuyện đã quá khách khí rồi!”

Ông cụ Cung gật gật đầu: "Chúng ta không cần bọn nó phụng dưỡng, chúng ta có con và Thế Quốc, còn có Dương Dương và Nguyệt Nguyệt!”

Tô Tình cười gật đầu.

Mặc dù xảy ra chuyện này, nhưng sau khi bọn người Lý Thanh Hành, Trương Hải Phong mang vịt quay về vẫn cùng nhau đến nhà họ Lý ăn tối.

Một đám người tụ tập tại một chỗ ăn uống tiệc tùng, nói chuyện phiếm,... đúng là làm cho tâm tình hai ông bà hồi phục không ít.

Nhưng mà vào lúc ban đêm khi đi ngủ, hai vợ chồng già vẫn nói chuyện về chuyện này.

Giọng điện bà cụ Đường có chút trào phúng: "Năm đó đã đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ còn tới nhận, hai vợ chồng bọn nó có thể có lòng tốt như vậy sao?”

Ông cụ Cung cũng rất rõ ràng: "Đây là nhìn trúng hai cái sân nhỏ của chúng ta, còn có tiền bồi thường nữa.”

Bà cụ Đường nói: "Chúng ta ngoại trừ tiền ra cũng không có gì để cho bọn nó ưỡn ngực dính mặt lại đây.”

Ông cụ Cung nói: "Đồ vật này nọ đều để lại cho Dương Dương và Nguyệt Nguyệt, không có phần của bọn nó.”

Bà cụ Đường hài lòng nói: "Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Lúc bà ấy sinh đứa con bất hiếu kia ra, đau khoảng chừng ba ngày, cuối cùng mới sinh được đứa nhỏ ra, cùng ông ấy từ nhỏ đã dạy dỗ nó cho thật tốt, hai mươi năm trước đều rất tốt, nhưng mà hai mươi năm sau lập tức thay đổi, còn dính vào hút thuốc phiện.

Sau đó bởi vì lo lắng cháu gái lớn bị mang tiếng xấu, cho nên mới ôm cháu gái lớn đến bên người nuôi dưỡng, sau đó hắn cũng bị bỏ tù để cai nghiện.

Nhưng mà đứa con trai này chính là đến đòi nợ bọn họ mà, sau đó thật sự lập tức lại đi tố cáo hai vợ chồng bọn họ.

Sau khi làm ra cái loại chuyện không bằng súc sinh này, nhiều năm như vậy lại chưa từng quan tâm nửa câu, đương nhiên hai vợ chồng bọn họ cũng không hiếm lạ.

Nhưng mà bây giờ hai người đã trở lại, cả nhà này lập tức sáp đến tỏ ra áy náy xin lỗi nhận sai, bọn họ vẫn còn giống như trước kia, cho rằng trên đời này bọn họ mới là người thông minh, cho rằng người khác cũng không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì.

"Không cần quan tâm đến bọn nó, ngủ cho tốt đi, ngày mai mang Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đi dạo xung quanh một chút, cũng để cho mọi người biết chúng ta còn có con trai, con dâu, cháu trai và cháu gái." Ông cụ Cung nói.

Bà cụ Đường gật gật đầu, cười nói: "Bây giờ Dương Dương và Nguyệt Nguyệt càng ngày càng thông minh." Nhìn thấy con bé cầm chổi đuổi Giang Mai, còn có thể chạy vào trong phòng gọi ông nội, lúc này mới bao nhiêu tuổi chứ, quá thông minh.

"Đương nhiên, con của Thế Quốc và Tình Tình, có thể ngốc được sao." Ông cụ Cung cười nói.

Hai vợ chồng già nói về đứa nhỏ một hồi, lập tức đi ngủ.

Ở bên kia.

Cung Như Họa suy nghĩ lâu như vậy, rốt cuộc xem như cũng nhớ tới vì sao lại cảm thấy Tô Tình nhìn quen mắt!

Cô ta lấy tờ báo tìm kiếm một hồi, không phải là nhìn thấy bức ảnh của Tô Tình ở trên báo?

"Thì ra là cô ta!" Cung Như Họa cắn răng nói.

Cung Như Thư cũng nhìn thấy, trong mắt mang theo vẻ tán thưởng, không hổ danh là nữ Trạng nguyên của tỉnh, nói chuyện ôn nhu điềm đạm, nhưng lại một câu lợi hại hơn một câu, cho dù là người như mẹ cô ấy, đối đáp với cô cũng không chiếm được một chút tiện nghi nào.

Cung Như Họa nhìn bộ dáng chị cả của cô ta còn cực kỳ tán thưởng, nhất thời đã tức giận.

Không thèm để ý tới cô ấy một chút, trong chớp mắt chạy lại gõ cửa trong phòng cha mẹ cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận