Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 439. Phải gọi điện cho cha 2

Chương 439. Phải gọi điện cho cha 2

Giang Mai đang trong cơn tức giận muốn nói một trận với chồng mình, chợt nghe thấy con gái đến gõ cửa, chỉ có thể tức giận đi ra mở cửa.

"Đã đến lúc này rồi, con không ngủ đi còn làm gì nữa?" Giang Mai nói.

"Mẹ, mẹ xem, người nói chuyện với chúng ta hôm nay có phải là người phụ nữ này không?" Cung Như Họa lập tức chỉ vào tờ báo cho mẹ cô ta xem.

Giang Mai cũng mới nhìn thấy, sắc mặt tức khắc càng kém, cô ta không nghĩ tới con dâu nuôi của cha mẹ chồng lại là nữ trạng nguyên trong kỳ thi đại học của tỉnh!

"Con về phòng ngủ sớm một chút đi." Giang Mai cầm lấy tờ báo, nói.

Lúc này Cung Như Họa mới trở về, Cung Như Thư hiếm khi mở miệng nói: "Bảo mẹ không cần tốn sức, bây giờ ông nội bà nội nhận con nuôi, về sau cũng sẽ có gia đình con nuôi phụng dưỡng tuổi già, không cần tới mẹ và cha, về sau bớt chút thời gian qua thăm hỏi, sống tốt cuộc sống của mình là được.”

Cung Như Họa bởi vì lòng tràn đầy ghen tị không vui, nói chuyện cũng không khách khí như vậy, nói: "Chị cả, chị đúng là nhẫn tâm, ông bà nội chính là tự tay nuôi chị lớn lên, thế nhưng chị còn có thể lòng gan dạ sắt như vậy, thật sự không muốn nhận hai ông bà bọn họ!”

"Đúng vậy, chị đúng là người tâm địa sắt đá, cho nên em cũng nên theo chị học một chút tâm địa sắt đá này, về sau cũng không nên đi qua quấy rầy hai ông bà." Cung Như Thư gập đầu nói.

"Chị là chị, em là em, chị không đi qua là chuyện của chị, nhưng đó là ông bà nội của em, em dựa vào cái gì không được tới?" Cung Như Họa hừ lạnh nói.

Không qua, đến lúc đó hai sân nhỏ có giá trị mấy vạn kia của ông bà nội, phải rơi vào trong tay người phụ nữ kia!

Nhà cô ta mới là huyết thống của ông bà nội, người phụ nữ kia thì được tính là cái thá gì chứ, cũng muốn nhớ thương đến sân nhỏ của ông bà nội cô ta?!

Cung Như Thư liếc nhìn cô ta một cái, sao lại không biết trong lòng cô ta đang nghĩ cái gì chứ?

Trong phòng bên cạnh, Giang Mai nhìn ảnh trên báo cắn răng nói với Cung Tuấn Tài: "Tôi nói sao có thể nói như vậy, mắng chửi người không mang theo một chữ thô tục, ông xem xem, vậy mà còn được lên báo!”

Cung Tuấn Tài liếc mắt một cái, không nói gì.

Giang Mai ném tờ báo nói: "Tuấn Tài, tôi biết chuyện này làm khó dễ ông, nhưng mà chúng ta phải đi nhận lại hai ông bà, bằng không, hai cái sân kia sẽ rơi vào tay vợ chồng đứa con nuôi kia!”

Trong lòng Cung Tuấn Tài cũng có chút phiền não, nói: "Hôm nay bà đi qua đó, cha mẹ nói như thế nào?”

"Cái gì cũng không nói, mẹ nhìn thấy chúng tôi liền trực tiếp cầm chổi đuổi chúng tôi ra ngoài, ngay cả bọn nhỏ cũng như thế!" Giang Mai cắn răng nói.

Bà già chết tiệt kia, nếu không phải nể mặt hai cái sân kia, bà ta còn muốn đuổi được mấy mẹ con bọn họ sao? Đừng nói đuổi, ngay cả nhìn cũng đừng hòng nhìn bọn họ một cái, cô ta sẽ không dẫn bọn nhỏ đi qua, cho dù bọn nhỏ muốn đi cô ta cũng phải ngăn cản!

Nhưng mà rốt cuộc hai cái sân nhỏ kia rất đáng giá, bây giờ điều kiện kinh tế trong nhà cũng càng ngày càng túng thiếu, tiền gửi ngân hàng càng dùng càng ít, lúc này mới không thể không đi qua.

Nhưng mà lại không nghĩ tới, quả thật nửa điểm tình cảm cũng không để ý, lập tức đem cô ta và bọn nhỏ đuổi ra ngoài.

"Bà nói bà ấy đem các người đuổi ra, chẳng lẽ bà còn muốn tôi đi qua sao? Tôi nói như thế nào cũng là trưởng khoa, tôi không cần mặt mũi sao?" Cung Tuấn Tài vừa nghe liền không bằng lòng, nói.

Bên kia trái phải hàng xóm tất cả đều là người, nếu bị cầm chổi đánh đuổi ra, vậy không phải bị chê cười đến chết sao?

"Đã đến lúc này rồi, sao ông còn để ý đến cái này?" Giang Mai không khỏi nói.

Cung Tuấn Tài nói: "Tôi không thèm để ý đến cái này thì để ý đến cái nào? Tính tình hai ông bà già kia như thế nào không phải bà lại không biết rõ ư, ngay từ đầu tôi đã không đồng ý cho bà đi qua đó!" Năm đó biết hắn ta hút thuốc phiện, ngay cả một chút do dự cũng không có lập tức báo cáo hắn ta nhốt vào tù, cũng không phải là người mềm lòng gì.

Giang Mai chẹn họng, nói: "Ông nghĩ rằng tôi muốn đi qua đó sao? Nhưng mà điều kiện trong nhà chúng ta bây giờ, ngay cả đồ vật tốt hơn một chút cũng đều không mua nổi, Như Tùng muốn một đôi giày, tôi đều phải gắt gao trông chừng, Như Bách muốn món đồ chơi kia, cũng phải sử dụng tiền gửi ngân hàng của nhà chúng ta, hơn nữa tháng sau Như Thư và Như Họa còn phải đi học, đến lúc đó có thể đưa cho trong nhà một khoản chi tiêu, bằng không cuộc sống của chúng ta cũng sắp qua không nổi nữa rồi, trong điều kiện như vậy, chúng ta không nhận hai ông bà già kia có thể được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận