Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 440. Phải gọi điện cho cha 3

Chương 440. Phải gọi điện cho cha 3

"Sao lại không sống nổi? Tiền lương một tháng của tôi bốn mươi tám đồng tiền, bà ít mua quần áo, ít về nhà mẹ đẻ bà nhét tiền nuôi họ, tiền nhà chúng ta có thể không đủ tiêu sao? Còn không phải là do bà tiêu tiền như nước!" Cung Tuấn Tài tức giận nói.

Giang Mai bị chặn lại, nói: "Tôi mua thêm quần áo như thế nào được? Lúc đó chẳng phải một tháng tôi chỉ mua một bộ thôi sao, chủ yếu vẫn là bọn nhỏ tiêu xài một khoản chi phí lớn, Như Thư còn đỡ một chút, con bé Như Họa kia quần áo mỗi tháng đều phải đổi mới, lại là cô gái lớn như vậy, con bé muốn ăn mặc tôi còn có thể ngăn cản được sao? Về phần nhà mẹ đẻ của tôi bên kia, không phải cũng đều vì mặt mũi của ông hay sao? Lần nào ông đi qua nhà mẹ đẻ tôi không phải cũng đem ông cung phụng hay sao?”

Cung Tuấn Tài nói: "Dù sao sau này bà cũng tiết kiệm một chút đi, không nên tiêu thì đừng tiêu lung tung!”

Giang Mai tức giận, nói nửa ngày vẫn là suy nghĩ chuyện tiết kiệm, nhưng cũng dằn lại tính tình nói: "Tuấn Tài, bây giờ chúng ta nên nghĩ đến kiếm thêm tiền, là kiếm thêm tiền ông biết không? Chúng ta có thể tiết kiệm được đến đâu đi nữa, bọn nhỏ đều đã trưởng thành, sau này còn có của hồi môn của Như Thư, Như Họa, chí phí sau này Như Tùng, Như Bách lớn lên cưới vợ, mọi vấn đề này đều không cần dùng tiền sao? Ông không nghĩ kiếm tiền ngược lại lại muốn tiết kiệm tiền!”

"Không phải tôi đang kiếm tiền sao?" Cung Tuấn Tài nói.

"Về chuyện này tiền lương có thể dùng được bao nhiêu? Hai cái sân nhỏ trị giá mấy vạn của hai ông bà già mới gọi là tiền, ông hiểu không?" Giang Mai không thể nhịn được nữa quát.

Cô ta tức giận rống lên như vậy, Cung Tuấn Tài ngược lại không dám lớn tiếng: "Bà la cái gì mà la, đang là buổi tối đó!”

"Tôi mặc kệ, tóm lại hai cái sân nhỏ kia của hai ông bà già, ông nhất định phải đi bắt bọn họ thêm tên ông vào, tuyệt đối không thể để tiện nghi cái gì cho đứa con nuôi, con dâu kia, không có đạo lý như vậy!" Giang Mai nói.

"Bà muốn tôi làm thế nào đây? Lúc trước hai cái sân kia là do cha đi mua, đều ghi dưới danh nghĩa của cha!" Cung Tuấn Tài tức giận nói.

"Vậy ông cứ đi xin lỗi cha mẹ đi, cứ làm theo lời người phụ nữ kia nói, đi qua chịu đòn nhận tội!" Giang Mai nói.

"Bà đi không được sao, còn chịu đòn nhận tội, thể diện đều ném về nhà rồi!" Cung Tuấn Tài trực tiếp nói.

"Ta biết chuyện này uất ức cho ông, nhưng mà Hàn Tín đều có thể nhẫn nại chịu nhục, ông chỉ là đi qua chịu đòn nhận tội, thì tính đã là cái gì? Đi tới xin lỗi nhận sai, mặc kệ cha mẹ muốn đánh hay là muốn mắng, ông đều chịu đựng, cái này không có gì mất mặt, đến lúc đó người khác còn có thể khen ông hiểu chuyện hiếu thuận, biết sai có thể sửa chữa là chuyện hết sức to lớn, quan trọng nhất là, chỉ có ông đi tới, hai cái sân nhỏ kia mới có thể là chúng ta!" Giang Mai đẩy hắn ta nói.

Nhưng mà Cung Tuấn Tài lại không muốn, nói: "Bà đừng nằm mơ nữa, cha mẹ bọn họ ngang ngược như vậy, bà cho rằng tôi đi qua xin lỗi thì có tác dụng sao, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ! Người phụ nữ kia nói như vậy, chẳng qua chính là muốn làm tôi nhục nhã mà thôi!”

Mặc kệ nói như thế nào, Cung Tuấn Tài cũng không bằng lòng đồng ý, đúng là khiến Giang Mai tức giận đến không chịu nổi.

Cả đêm như thế nào cũng ngủ không được, ngày hôm sau liền đau đầu.

Nhưng bên sân cũ, ông cụ Cung và bà cụ Đường lại là một đêm mộng đẹp, ngày hôm sau tinh thần khỏe mạnh, mà trải qua một đêm lên men, hàng xóm trái phải đều biết ông cụ và bà cụ lúc ở dưới cơ sở, thu nhận một đứa con trai nuôi.

Con nuôi ở quê nhà bên kia có công việc, làm tài xế, con dâu nuôi là nữ trạng nguyên trong kỳ thi đại học của tỉnh, hiện giờ mang theo hai đứa con là long phượng thai đi đến Bắc Kinh học tập.

Ông cụ Cung và bà cụ Đường ở với hàng xóm hai phía trái phải thanh danh danh tiếng vô cùng tốt, đều vì hai ông bà bọn họ mà vui mừng.

"Dương Dương và Nguyệt Nguyệt cứ giao cho chúng ta, vừa lúc dẫn bọn chúng phân biệt mọi người xung quanh, người tẻ tuổi các con đi ra ngoài dạo chơi một chút, cũng không cần gò bó ở nhà." Ông cụ Cung mang theo Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đang cho chim sáo ăn, tâm tình không tồi, nói với bọn họ.

Bà cụ Đường ở bên này lấy ra phiếu định mức ở Bắc Kinh, đều là bà cụ Ninh và bà cụ Tiêu đưa cho bà.

"Những phiếu này các con mang theo." Bà cụ Đường cho bọn họ một xấp phiếu.

Tô Tình cũng đang muốn cùng nhau đi ra ngoài đi dạo một chút, tiếp nhận mà nói: "Cha, mẹ, vậy chúng con đi trước đây.”

"Đi đi."Ông cụ và bà cụ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận