Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 442. Phải gọi điện cho cha 5

Chương 442. Phải gọi điện cho cha 5

Tô Tình lập tức nói: "Cha, cha bảo Thế Quốc tối nay sáu giờ chờ con, con gọi tới!”

"Số điện thoại bên kia con còn nhớ không?" Cha Tô hỏi.

"Nhớ kỹ." Tô Tình nói, lại cùng cha cô nói chuyện một hồi, lúc này mới gọi Tiểu Vệ Dương và Tiểu Vệ Nguyệt gọi ông ngoại.

Hai anh em đều nghe lời gọi người, cha Tô nghe được lập tức nói tốt, lại nói chuyện một hồi, lúc này mới cúp điện thoại.

"Tối nay phải gọi điện thoại cho cha nha." Tô Tình cùng hai người bọn chúng nói.

Vệ Dương và Vệ Nguyệt còn nhớ rõ cha, nghe vậy đầu xoay chuyển nhìn xung quanh, muốn tìm cha bọn chúng ở đâu?

Tô Tình nhìn hai anh em bọn chúng như vậy, trong lòng nhịn không được chua xót, nói: "Cha không ở Bắc Kinh, cha ở nhà mà, chờ năm mới, cha có thể tới đây ở cùng Dương Dương và Nguyệt Nguyệt.”

Tiểu Vệ Dương, Tiểu Vệ Nguyệt nghe hiểu được, cha sẽ tới, bọn chúng cũng không lo lắng.

Tô Tình dẫn hai anh em bọn chúng về nhà, lập tức gặp Tiền Mỹ Lệ đang mang một đĩa to sủi cảo đến, nhìn thấy cô cười nói: "Tôi gói dư không ít sủi cảo, vừa vặn đem qua một đĩa để ăn.”

"Chị dâu chị khách sao quá." Tô Tình cười nói.

"Khách sáo cái gì? Còn không đáng giá bằng việc cô dạy con bé Hải Nhu kia tiếng Anh đâu, tiếng Anh của con bé kia quá kém, tôi cứ lo lắng đến lúc đó có thi đậu đại học hay không." Tiền Mỹ Lệ cười nói.

Tô Tình cười cười: "Hải Nhu cô bé rất thông minh, ngữ pháp có chút không tốt, nhưng từ vựng con bé nhớ rất tốt, các môn học khác cũng đều rất xuất sắc, em cảm thấy cứ tiếp tục duy trì như vậy, sau này thi đại học khẳng định có thể thi được một kết quả tốt.”

Em gái Trương Hải Phong là Trương Hải Nhu bị Tiền Mỹ Lệ đẩy tới đây xin Tô Tình chỉ bảo, đã biết Tô Tình là nữ trạng nguyên rồi, nếu có thể chỉ bảo một chút phương pháp học tập, vậy chính là vô cùng hưởng thụ.

Tô Tình cũng không hề keo kiệt, chỉ điểm phương pháp học tập của Trương Hải Nhu đều vô cùng hữu dụng, hơn nữa bản thân Trương Hải Nhu cũng có nền tảng nhất định, cô bé học nhanh, Tô Tình dạy cũng rất thoải mái.

Chính là Tiền Mỹ Lệ thực sự rất khách sao, không ít lần đem đồ tới.

Tiền Mỹ Lệ rất vui vẻ, tuổi của côấy cũng không nhỏ, tuy rằng là cùng thế hệ với Tô Tình nhưng so với Tô Tình lại lớn hơn mấy tuổi, con trai nhỏ Trương Hải Phong cũng cùng Tô Tình không sai biệt lắm, nhưng cô ấy với Tô Tình cũng rất hay tán gẫu.

Mời cô ấy vào trong nhà ngồi một chút, nhưng còn chưa nói chuyện được vài câu, bên ngoài lập tức có một con chó săn lớn chạy vào, Tô Tình hoảng sợ, vội vàng đem Dương Dương và Nguyệt Nguyệt ôm lên.

"Thẩm, thím không cần lo lắng, Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đều quen thuộc với Vượng Phúc, bọn họ là bạn tốt của nhau!" Một cô bé sáu tuổi tiến vào, nói với Tô Tình.

Tô Tình biết cô bé, đây là cháu gái của ông cụ Lý và bà cụ Tiêu, con gái của Hà Thất Muội, cũng là em gái của Lý Thanh Hành, tên là Lý Thanh Ngữ, là một cô gái xinh đẹp như búp bê.

Nhưng mà cô bé này có chút dũng cảm, trong nhà nuôi một con chó săn lớn như vậy!

Tiền Mỹ Lệ cười nói: "Tình Tình cô không cần lo lắng, Vượng Phúc là quân khuyển đã trải qua huấn luyện, không chỉ sẽ không cắn đứa nhỏ, một loạt đứa nhỏ này đều được nó che chở, ai cũng không khi dễ được.”

"Trước kia Tiểu Khóc Bao thiếu chút nữa đã bị bắt cóc, chính là nhờ Vượng Phúc nó tìm lại được, nó đặc biệt có năng lực." Cô gái nhỏ Lý Thanh Ngữ gật đầu nói.

Tô Tình kinh ngạc: "Còn có việc này?”

"Có, chính là con trai nhà họ Thẩm ở phía đông, năm đó thiếu chút nữa bị ăn mày bắt cóc, chính là Vượng Phúc ngửi mùi tìm về, cũng đã bị hôn mê do dùng thuốc hôm mê." Tiền Mỹ Lệ gật đầu nói.

Tiểu Vệ Dương và Tiểu Vệ Nguyệt được Tô Tình ôm đều giãy dụa muốn xuống dưới, bọn chúng nhìn thấy Vượng Phúc ánh mắt đều sáng lên.

Tô Tình thấy bọn chúng thật sự không sợ, hơn nữa con chó săn này cũng rất ngoan ngoãn, lúc này mới thử đem bọn chúng buông xuống.

Hai anh em lập tức hướng phía Vượng Phúc đi tới, Vượng Phúc trực tiếp cọ cọ vào bọn chúng, tỏ vẻ thân mật.

Lúc này Tô Tình mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không có việc gì, Vượng Phúc đến bốn năm năm, cho tới bây giờ chưa từng làm bị thương đứa nhỏ nào." Tiền Mỹ Lệ cười nói, cô ấy cùng Tô Tình lại nói chuyện một hồi, không có ở lại nhiều liền trở về.

Tô Tình cùng Lý Thanh Ngữ cười nói: "Thanh Ngữ, cháu ở trong sân cùng Dương Dương, Nguyệt Nguyệt chơi được không? Thím đi làm cơm.”

"Thím thím cư đi đi, con cũng muốn xem chim sáo." Lý Thanh Ngữ gật đầu nói.

Tô Tình liền để cho bọn nhỏ ở trong sân chơi, tự mình bước vào phòng bếp đi chưng cá, không lâu sau bà cụ Đường liền dẫn theo một người phụ nữ hơi lớn tuổi một chút trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận