Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 443. Cuộc sống đại học 1

Chương 443. Cuộc sống đại học 1

"Mẹ, vị này là?" Tô Tình từ phòng bếp nhìn ra là nhìn thấy, nhìn về phía người phụ nữ kia hỏi.

"Đây là chị cả của A Cúc, A Trúc, tên là A Lan, nó lớn hơn con, con cứ gọi con bé là chị Lan là được." Bà cụ Đường giới thiệu.

Tô Tình biết, A Cúc là người giúp việc bên chỗ ông cụ Trương và bà cụ Ninh, A Trúc là người giúp việc bên chỗ ông cụ Lý và bà cụ Tiêu, hai người là hai chị em, bởi vì mẹ bọn họ rất biết nấu cơm, bọn họ cũng biết, cho nên đã được tìm tới giúp đỡ.

"Xin chào chị Lan, em biết A Cúc, A Trúc, tay nghề của các cô ấy rất tốt." Tô Tình cười nói.

"Cô khách khí rồi." Chị Lan cười cười với cô, lại có chút lo lắng bất an: "Cô yên tâm, mẹ tôi trước kia cũng từng dạy tôi, tôi nấu cơm, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, còn có trông đứa nhỏ, cũng sẽ không có vấn đề gì!”

"Chị Lan, tuổi này của chị, hẳn là đã lập gia đình rồi chứ?" Tô Tình gật đầu hỏi.

"Ừm, tôi năm nay ba mươi ba tuổi, có bốn đứa con, nhưng đều đã trưởng thành, hơn nữa trong nhà còn có cha mẹ chồng tôi trông coi, tôi ra ngoài làm việc không thành vấn đề." Chị Lan vội vàng nói.

Có thể thấy, cô ấy vô cùng muốn cái công việc này.

Tô Tình cũng không làm khó cô ấy, gật đầu nói: "Vậy chúng ta trước tiên thử việc hai ngày, hai ngày sau sẽ xác định giữ lại hay không. Chị Lan, sáng mai chị đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, chi phí khám sức khỏe này em sẽ trả cho chị.”

"Được." Chị Lan biết đây là quy định, gật gật đầu.

Ông Cung đi đến Đại học Thanh Hoa, chạng vạng tối mới trở về.

Tô Tình đã làm xong bữa tối, đợi ông về nhanh chóng ăn cơm, Tô Tình dẫn Dương Dương và Nguyệt Nguyệt ra ngoài gọi điện thoại.

Vệ Thế Quốc đã sớm qua đây đợi, điện thoại vừa vang lên anh đã cảm thấy chắc chắn là vợ mình, nhưng vẫn phải đợi người ta trả lời rồi gọi lại anh.

Rất nhanh đã trả lời, Vệ Thế Quốc nghe được trong điện thoại tiếng vợ anh nhẹ nhàng khẽ gọi: "Thế Quốc."

Trong lòng lập tức mềm đi một chút, tình cảm nhớ nhung kia không sao có thể che dấu được.

"Vợ." Vệ Thế Quốc cũng gọi một tiếng.

Ở đầu bên kia điện thoại Tô Tình thấy hơi cay mắt, nhưng vẫn vừa nhìn con vừa nói: "Sao lại về nhanh như vậy? Biết thế em đã chờ anh trở lại rồi mới đi."

Thật sự là, lúc sống chung với nhau thì không cảm thấy gì, còn có lúc chê anh bám người, việc gì cũng theo sát bên cô, nhưng đến lúc anh không có ở bên, cô mới thật sự không kìm được nỗi nhớ nhung.

Vệ Thế Quốc cười nói: "Đoàn xe chính là như vậy, lúc thì nhiều việc lúc thì ít việc, lần này vừa hay là ít việc hơn."

Tô Tình hỏi: "Có nhớ em không?"

Vệ Thế Quốc tránh điện thoại khỏi người bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Nhớ."

Nhớ con, lại càng nhớ vợ hơn, lần này trở về không gặp được vợ con, trong lòng anh như trống rỗng.

Khoảng sân đó đẹp như vậy, to như vậy, nhưng anh sống ở đó vẫn không có cảm giác gì.

Trước đây khi anh còn độc thân thật sự không có cảm giác như vậy. Anh sống ở trong thôn đã nhiều năm, chưa từng cảm thấy trống trải, lạnh lẽo, càng không thấy lẻ loi cô độc. Thỉnh thoảng nhìn bọn trẻ Đầu To, Đầu Nhỏ, Hắc Thán quả thật anh có chút ghen tị, nhưng cũng không nhiều.

Nhưng bây giờ thì không giống.

Anh đã lấy được vợ, anh yêu vợ mình, mà vợ anh cũng yêu anh, anh còn có một cặp trai gái đáng yêu. Sau khi trải qua hạnh phúc như vậy anh lại bị gọi trở lại nếm mùi cuộc sống độc thân, cảm giác cô đơn đó thật sự không dễ chịu đối với anh.

Tuy rằng ngăn cách bởi điện thoại nhưng Tô Tình cũng cảm nhận được người đàn ông này rất nhớ mình và các con, trong lòng cũng coi như thỏa mãn.

"Lần này chạy ở bên ngoài, có thể thu hoạch được gì?" Tô Tình hỏi.

"Lần này vẫn ổn, nhưng ngày mai bọn anh phải lái xe xuống phía nam tỉnh." Vệ Thế Quốc nói.

Tô Tình lại hàn huyên cùng anh một lát, rồi lúc này mới gọi Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đến bảo bọn trẻ gọi cha.

Vệ Thế Quốc nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng của con trai con gái, trong lòng cũng thấy mềm nhũn, cũng nói chuyện với bọn nhỏ qua điện thoại.

Đừng nhìn bọn chúng còn nhỏ, thế nhưng vẫn có thể ríu ra ríu rít.

Cuộc gọi này kéo dài tới mười phút, trước mắt chính là dài đến mức danh xứng với thực, nhưng cũng không còn cách nào, sau lần này sẽ rất lâu cả nhà mới có thể nói chuyện điện thoại.

"Chàng trai, nói chuyện điện thoại lâu như vậy sao?" Bác gái giữ điện thoại hỏi.

"Vâng, trò chuyện với vợ con của cháu." Vệ Thế Quốc gác máy, cũng không vội đi ngay, lấy tiền đưa cho bà ấy: "Bác gái, cháu tên là Vệ Thế Quốc, lần sau nếu vợ cháu gọi điện tới tìm cháu, bác cứ đến nhà họ Tô nói một tiếng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận