Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 445. Cuộc sống đại học 3

Chương 445. Cuộc sống đại học 3

Tô Cảnh Quân còn giúp mang những thứ như ga trải giường, chậu rửa mặt, ấm nước tới.

Lúc cô đến ký túc xá đã có người rồi, có hai người bạn cùng phòng đã đến sớm.

Hai người bạn thấy Tô Tình vào còn hơi ngây người một chút, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên. Tô Tình gật đầu cười với họ, nói: "Xin chào, hai người cũng ở ký túc xá này sao?"

Một cô gái quần áo mộc mạc, tuổi thoạt nhìn cũng không nhỏ cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi là Thẩm Lệ."

"Tôi là Trần San San." Cô gái bên cạnh hơi ngại ngùng nhẹ giọng nói.

Âm thanh này nếu Tô Tình không nghe kĩ một chút thì đều không nghe được, nhưng cô vẫn cười nói: "Chào hai cô, tôi là Tô Tình, Tô trong Tô Châu, Tình trong trời quang đãng, sau này chúng ta chính là bạn cùng phòng ký túc xá rồi."

"Chị, sao chị đi nhanh thế, cũng không giúp em xách đồ nữa." Tô Cảnh Quân mang bao lớn bao nhỏ chạy lên, thở hồng hộc nói.

"Mới chỉ có bấy nhiêu đồ em đã mệt rồi, Cảnh Quân, em có hơi yếu ớt đó." Tô Tình cười nói.

Tô Cảnh Quân nói: "Nhiều đồ như vậy chị còn nói với em là có bấy nhiêu đồ?"

"Được rồi, đừng phàn nàn nữa, để đồ xuống đi làm việc của em đi." Tô Tình cười nói.

Tô Cảnh Quân gật đầu với Thẩm Lệ và Tiên Tiên rồi nói: "Ký túc xá của em chị cũng đã biết, có việc gì thì cứ qua tìm em là được."

"Ừm." Tô Tình gật đầu.

Tô Cảnh Quân đi làm việc của mình.

"Đây là em của cô?" Thẩm Lệ cười hỏi.

"Đúng vậy, em thứ tư của tôi." Tô Tình gật đầu cười.

"Gen của nhà cô tốt thật, cô xinh đẹp, em cô cũng rất đẹp trai." Thẩm Lệ cười nói.

Trần San San mím môi cười, hai má ửng đỏ, thanh niên lúc nãy trông rất ưa nhìn.

Tô Tình cười cười, cô cảm thấy mình có thể nói chuyện nhiều hơn với Thẩm Lệ lớn hơn tuổi, vừa đi lấy nước lau giường của mình vừa nói: "Còn ba người vẫn chưa tới đúng không?"

Ký túc xá của bọn họ ở đây là ký túc xá sáu người, hoàn cảnh bây giờ cũng coi như rất tốt, tương đối rộng rãi.

"Đúng vậy, còn ba người khác chưa tới." Thẩm Lệ gật đầu.

Nhưng rất nhanh đã có người đến, một cô gái còn rất trẻ, được cha mẹ đưa tới.

"Xin chào, xin chào, đây là Tiểu Châu nhà chúng tôi, sau này ở đây phiền các cháu chăm sóc nó." Cha mẹ của Triệu Tiểu Châu xách túi lớn túi nhỏ vào cửa, sau đó gật đầu cười chào hỏi với Tô Tình, Thẩm Lệ và Trần San San.

Thẩm Lệ ngạc nhiên nhìn Triệu Tiểu Châu hỏi: "Cô năm nay bao nhiêu tuổi?"

Triệu Tiểu Châu cười nói: "Tôi năm nay mười sáu tuổi."

"Ồ, trẻ như vậy, chị đã hai mươi tám tuổi, em chỉ lớn hơn con trai chị tám tuổi." Thẩm Lệ đột nhiên cười.

"Tuổi cháu lớn như vậy sao?" Mẹ Triệu Tiểu Châu ngạc nhiên hỏi.

Những lời mạo muội như vậy Tô Tình nghe xong liền cảm thấy người này nói chuyện không có chừng mực, hai mươi tám tuổi thì sao, hai mươi tám tuổi sao đã gọi là lớn tuổi rồi?

"Đúng vậy, cháu là một thanh niên tri thức nông thôn, về quê năm thứ hai thì kết hôn với chồng cháu." Thẩm Lệ cũng rất bình tĩnh.

"Sau này Tiểu Châu phải nhờ cháu chăm sóc rồi." Mẹ Triệu Tiểu Châu vội nói.

"Chăm sóc thì không cần phải nói. Dù sao em ấy cũng đã mười sáu tuổi, nếu ở trong thôn đã có thể làm mai rồi, nhưng em ấy còn phải học cách trưởng thành." Thẩm Lệ cười nói.

Tô Tình trong lòng buồn cười, Thẩm Lệ là người trong lòng đều biết rõ tất cả.

Trần San San trái lại nói: "Tiểu Châu còn nhỏ như vậy, bọn cháu đúng là nên chăm sóc em ấy nhiều hơn."

Làm cho cha mẹ Triệu Tiểu Châu đều rất vui vẻ, Triệu Tiểu Châu lại cười nói: "Em có thể tự lo được, đừng nghe cha mẹ em nói bừa, bọn họ cứ thích lo lắng không đâu."

Sau đó, cô bắt đầu tự trải ga giường, mà ngay cả chuyện nhỏ này, cha mẹ Triệu Tiểu Châu cũng rất xúc động.

Cả Tô Tình và Thẩm Lệ đều không nhịn được liếc nhìn nhau, đây là tình huống gì chứ?

Nhưng chuyện của người ta các cô cũng không hỏi nhiều.

Cha mẹ của Triệu Tiểu Châu vẫn nói chuyện với Tô Tình, Thẩm Lệ và Trần San San không ngừng, nói tới nói lui đều là muốn các cô chăm sóc cho con của họ.

Chờ bọn họ về, Triệu Tiểu Châu mới bất đắc dĩ nói với Tô Tình, Thẩm Lệ và Trần San San: "Đừng lo lắng cho cha mẹ tôi, họ luôn làm như vậy."

Tô Tình không có hỏi nhiều, nhưng Thẩm Lệ lại khó hiểu: "Cha mẹ em đây là có chuyện gì? Sao lại có cảm giác đối với em như đối với tổ tông vậy?"

Tô Tình muốn cười, chuyện này cũng thật đủ thẳng thắn.

"Bởi vì họ mãi đến năm nay mới trở về nước, từ trước đến nay, em đều lớn lên cùng ông bà." Triệu Tiểu Châu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận