Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 451. Khiêu khích? 4

Chương 451. Khiêu khích? 4

"Say này cô tìm đối tượng để tôi kiểm định kỹ càng cho cô, mắt nhìn đàn ông của tôi hoàn toàn đáng tin, cũng không thể kết hôn một cách tùy tiện được, biết không." Tô Tình nói.

Lý Thanh Tuyết buồn cười nói: "Được, sau này tìm đối tượng chắc chắn sẽ để cô kiểm định cho tôi."

Hai người ngồi với nhau một hồi, lúc này mới dẫn Dương Dương và Nguyệt Nguyệt đi dạo cửa hàng bách hóa.

Hai anh em cũng rất vui vẻ, mỗi đứa cầm một chú chó nhồi bông lên nhìn ngắm các thứ, Tô Tình đẩy xe trẻ con đi theo phía sau bọn trẻ với Lý Thanh Tuyết.

Chờ khi sắp đến giờ, lúc này mới đến quán ăn cơm.

Tô Tình đãi khách, cơm nước xong lúc này mới tạm biệt ở ngoài quán ăn, Tô Tình đưa Dương Dương và Nguyệt Nguyệt trở về.

Hai anh em chơi cả buổi sáng, cũng ngay ngày đẹp trời, sau khi về nhà là bắt đầu ngủ gà ngủ gật, Tô Tình lau mặt thật sạch cho bọn trẻ, để bọn trẻ ngủ.

"Mẹ, sao mẹ không đi ngủ trưa." Tô Tình ra ngoài chòi nghỉ mát ngồi cùng bà cụ, cười nói.

bà Đường đang cầm một quyển sách y học trong tay, thấy cô đến thì cười và đóng sách lại, nói: "Tình Tình, con thấy Thanh Tuyết thế nào?"

Tô Tình không rõ nguyên do: "Đương nhiên là Thanh Tuyết tốt ạ, sao vậy mẹ?"

"Không biết nếu giới thiệu Thanh Tuyết cho anh hai của con, anh hai con có hài lòng không?" bà Đường rất có hứng thú nói.

Tô Tình lập tức ngây ngẩn cả người, nói thật, cô cũng không dám nghĩ Lý Thanh Tuyết có thể gả cho anh hai cô.

Lý Thanh Tuyết đẹp như vậy!

Đương nhiên, anh hai cô cũng không kém, bộ dạng rất đẹp trai, nhưng mà, cô thực sự không nghĩ đến việc Lý Thanh Tuyết sẽ là chị dâu mình.

Người ta xem cô là bạn bè, cô lại muốn gạt người ta làm chị dâu, hơi trái đạo đức rồi đấy.

Hơn nữa…

"Mẹ, câu hỏi này, chẳng lẽ mẹ không nên hỏi sao, Thanh Tuyết sẽ bằng lòng với anh hai của con chứ?" Tô Tình buồn cười nói.

bà Đường cười nói: "Đây không phải đến hỏi con sao."

Tô Tình cười, nói: "Con cũng không biết, nhưng con thấy cơ hội không lớn, hiện nay Thanh Tuyết không có ý định nói đến chuyện này, suy nghĩ của cô ấy đều đặt trên việc học hành."

"Thanh Tuyết nhỏ hơn con một tuổi, năm nay cũng hai mươi mốt rồi, chờ đến lúc tốt nghiệp đại học là hai mươi lăm, có thể nói với anh hai con, sau này lại kết hôn cũng không muộn." bà Đường nói.

"Con thấy cơ hội của anh hai con không lớn." Tô Tình vẫn ăn ngay nói thật, lắc đầu nói: "Anh hai con đang ở trong quân đội, rất bận rộn, rốt cuộc một năm mới có vài ngày nghỉ? Thanh Tuyết lại muốn đi học, cũng bận rộn như thế, làm sao hai người bọn họ tiến đến với nhau được."

"Không thử thì sao biết chứ? Bà thông gia vì chuyện của anh hai con mà sốt ruột không thôi, năm nay hai mươi lăm nhỉ?" Bà Đường nói.

"Dạ" Tô Tình cười gật đầu: "Lớn hơn Thanh Tuyết bốn tuổi."

"Này có là gì, không phải Thế Quốc hơn con năm tuổi sao, lớn hơn một chút còn có thể yêu thương người ta, hơn nữa cũng không phải lớn hơn nhiều như thế." Bà Đường nói.

Tô Tình vẫn cảm thấy khả năng của chuyện này không lớn.

Khoảng cách của hai người chính là vấn đề lớn nhất.

bà Đường hào hứng rất nhanh, nhưng mất hứng cũng rất nhanh.

Sáng hôm sau, mẹ của Giang Mai đến đây.

Cũng từng là bà thông gia của bà Đường, đương nhiên đây là chuyện trước kia, bây giờ con trai cũng không nhận quen biết nữa, bà thông gia này và gì gì đó lại càng không nói đến.

Nhưng bà Giang vẫn cười chào hỏi: "Bà thông gia à, mọi người cũng xem như đã về rồi, tôi nên đến đây từ sớm, nhưng mấy ngày nay bận quá, bà chị già cũng không nên trách móc mới phải."

"Chị làm rõ ràng chút đi, ai là bà thông gia của chị? Hai nhà chúng ta cũng không có quan hệ thân thích gì." Bà Đường đang gieo lạc với chị Lan, liếc mắt nhìn bà ta một cái, không mặn không nhạt nói.

Trước kia bà ấy không có việc gì để qua lại với bà Giang, thậm chí năm đó khi thằng con bất hiếu muốn kết hôn với Giang Mai, bà và cha nó cũng không thực sự đồng ý, nhưng hai đứa đã sống với nhau trước một bước, ngay cả con cũng có rồi, không đồng ý cũng không còn cách nào.

Nhưng những chuyện xưa chuyện mới này tạm thời đừng nhắc đến, bà không có gì để nói với bà Giang, không phải một người qua đường.

"Bà chị già, quan hệ của hai gia đình chúng ta là người nhà cả mà, chị còn nói không có quan hệ thân thích gì." Bà Giang cười ha hả nói.

"Chẳng lẽ con gái chị không nói cho chị sao? Rằng từ mười năm trước, chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với cả gia đình nó? Mười năm nay cũng không có liên lạc gì, bây giờ chị đến nói với tôi đều là người nhà cả mà?" bà Đường trào phúng nhìn bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận