Thập Niên 70 Nàng Dâu Là Thanh Niên Tri Thức

Chương 453. Vệ Thế Quốc gan lớn 1

Chương 453. Vệ Thế Quốc gan lớn 1

Nghe xong lời này, sắc mặt Giang Mai cũng thay đổi: "Đoạn tuyệt quan hệ? Sao lại đoạn tuyệt quan hệ, Tuấn Tài cùng bọn nhỏ là cháu ruột và con trai của bọn họ mà!"

Bà Giang cau mày nói: "Mẹ cũng nói với bọn họ như thế, nhưng mà cho dù là cả hai ông bà đó, đều không có một ai nghe lọt." Vừa nói vừa là thở dài: "Chuyện này cũng là do lúc trước các con làm quá tuyệt tình, qua nhiều năm như vậy, dù các con có gửi một cái phong bì qua, bây giờ cũng sẽ không bị động như vậy."

Giang Mai nói: "Bây giờ mẹ nói những lời này thì có làm được cái gì, sao con biết được bọn họ còn có thể trở về, cục diện còn có thể biến thành như hôm nay sao?"

Chuyển xuống là nhân viên sao có thể có đãi ngộ gì tốt, bà ta dường như chắc canh là hai người kia là không chịu đựng nổi, nhưng biết đâu mà chống được chứ, hơn nữa còn nghênh đón bình minh.

Bây giờ trở về bà ta thực sự là là có chút hối hận, sớm biết vậy năm đó đã gửi một cái phong bì qua? Bây giờ lại chụp mũ cha mẹ không quan tâm con cái này xuống, bà ta ngay cả một chút cơ hội phản bác cũng không có.

Bà Giang cũng không nghĩ tới thế cục còn có lúc sáng tỏ như thế, hỏi: "Tuấn Tài bên kia nói thế nào?"

"Tuấn Tài còn có thể nói thế nào, anh ấy không nguyện ý đi qua bên kia rồi bị ông Hai nhục nhã." Giang Mai bực bội nói.

Bà Giang nói: "Tuấn Tài chính là chết vì sĩ diện, loại chuyện này vốn là nên để nó qua mới đúng, con là con gái lại luôn luôn chạy trước làm cái gì? Nó mới là con trai ruột, nếu lúc trước nó nói một câu thì tác dụng bằng cả một tră. câu câu con nói."

Giang Mai nói: "Con cũng nói với anh ấy, nhưng anh ấy nói anh ấy dù như thế nào thì cũng là khoa trưởng, đi rồi bị chửi cũng không có mặt làm người."

Bà Giang lại nói: "Như Thư đâu? Như Họa cùng Như Tùng, Như Bách bọn họ đại khái là không lấy sức nổi, nhưng Như Thư có thể, con bé là do bọn họ nuôi lớn, tình cảm cũng không thể so sánh với mấy chị em Như Họa."

Đây cũng là một trong những lý do khiến Giang Mai bực mình: "Con bé Thư chết tiệt kia cũng không trông cậy được vào, kéo thế nào cũng cũng không đi qua, chính là một con nhóc không có lương tâm chết tiệt, trước kia ông Hai thương nhất chính là con bé, hiện tại ngay cả một bước con bé cũng chẳng qua bên kia!"

Bà Giang cau mày nói: "Đứa nhỏ Như Thư này thật là không hiểu chuyện, còn không hiểu chuyện bằng Như Họa."

"Con cũng nói với con bé như vậy, nhưng mà nó cứ mặc con nói, xoay người lại làm theo ý mình, mẹ không biết nó đáng giận thế nào đâu." Giang Mai nói.

Bà Giang nhìn con gái, nói: "Vậy con định làm như thế nào? Con định từ bỏ hay làm thế nào?"

Giang Mai lập tức nói: "Mẹ, mẹ nói cái gì đó, sao con có thể từ bỏ? Mẹ cũng biết kia hai viện tử đáng bao nhiêu tiền, hôm nay mẹ đi qua kiểm tra rồi đúng chứ? Sửa cho nó mới tinh như là vừa mới mua luôn!"

"Ừ, sân rộng còn trồng hoa hoa cỏ cỏ, nuôi chim, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ." bà Giang nói.

"Cho nên sao con có thể từ bỏ? Một chút cản trở mà thôi, con sẽ không bỏ qua, nếu không thì chẳng phải là sẽ để dành lại lộc cho con nuôi với con dâu hết sao? Bọn họ nằm mơ đi!" Giang Mai hừ lạnh nói.

Bà Giang rất đồng ý với con gái, nói: "Con có thể nghĩ như vậy là được rồi, giá trị của khu viện kia còn hơn sức tưởng tượng của con đấy, nhà ta bên kia cũng có một chỗ không khác lắm, bị một Hoa kiều vừa về nước năm nay mua, bỏ ra ba vạn tệ."

"Chỉ có mỗi loại tiến viện kia? Ba vạn tệ?" Giang Mai vội vàng nói.

"Bảo tồn được tương đối tốt thì sẽ đáng cái giá này, mẹ nhìn viện tử bên kia của ông Hai tuyệt đối không thua kém cái giá này, không phải con nói còn có một chỗ nhị tiến viện à, giá trị không ít hơn số này." bà Giang giơ năm ngón tay.

Cái này cao hơn so với trong tưởng tượng của Giang Mai nhiều lắm, khiến Giang Mai kích động đến mức sắc mặt đều đỏ lên.

Lại một lần nữa nhịn không được hối hận lúc trước không có lưu một cái đường lui để đút lót một cái phong bì qua!

Tiền tài động nhân tâm, trong những ngày kế tiếp, Giang Mai cơ hồ là đè tư thái của mình xuống rất thấp, thường thường mang đồ tặng qua bên này.

Hoặc là năm cân gạo, hoặc là một túi trứng gà, hoặc là một hai cân thịt.

Vậy mà làm buồn nôn cả ông Cung và bà Đường.

Hàng xóm xung quanh đối với cách làm này của Giang Mai đương nhiên cũng nhìn ở trong mắt.

Bà Tiêu cùng bà Ninh đều rất rõ ràng, nói: "Vì hai cái viện tử này của bà chị mà Giang Mai thật đúng là thông suốt được ra, bà xem một chút những thứ cô ta xách tới này, thế mà chịu bỏ vốn gốc ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận